Chương 5
Trần Thiên Hạo từ nhỏ lưu lạc đầu đường, có những lúc anh chỉ trông chờ cảnh này thôi.
Mẹ đứng đầu đường chờ con trở về!
“Thiên Hạo, mẹ đây!”
Bà Trần mừng đến mức chảy nước mắt.
Một tiếng mẹ như nước lũ cuồn cuộn vượt qua núi cao sông sâu.
Đánh vào trong tâm can của bà Trần.
Năm năm, năm năm!
Bà chỉ chờ một tiếng “mẹ” này thôi!
Trần Thiên Hạo sải bước đi tới, nắm chặt tay bà, nhìn gương mặt phủ đầy nếp nhăn của bà, nước mắt lặng lẽ rơi.
Đây chính là mẹ anh!
“Tốt lắm! Con trai mẹ đi bảo vệ đất nước, là một người anh hùng!”
Bà Trần nước mắt tuôn rơi, kích động nói.
“Về, về nhà thôi!”
Hai mẹ con nắm tay nhau thật chặt đi về nhà.
“Thiên Hạo, Tiểu Nguyệt đến trạm xe đón con, con bé đâu rồi?”, bà Trần đi đến cổng đại viện, đột nhiên dừng bước.
“Tiểu Nguyệt?”
Trần Thiên Hạo nhìn đằng sau, chỉ thấy Lưu Tiểu Nguyệt mắt đỏ bừng, mỉm cười nhìn họ.
“Tiểu Nguyệt, mẹ gọi em này, mau qua đây”.
Trần Thiên Hạo vẫy tay gọi cô.
Lưu Tiểu Nguyệt lau nước mắt, đi đến bên bà Trần.
“Tiểu Nguyệt à, Thiên Hạo về rồi, con sắp xếp thời gian nói với bố con một tiếng, chúng ta định ngày kết hôn thôi”.
Bà Trần nói với Lưu Tiểu Nguyệt.
Lưu Tiểu Nguyệt im lặng, hoảng loạn nhìn Trần Thiên Hạo.
Bởi vì ở nhà họ Trần chăm sóc bà Trần nên cô đã cãi nhau một trận với nhà họ Lưu.
Bây giờ Trần Thiên Hạo vừa trở lại, không có bất kỳ địa vị gì trong gia tộc.
Hơn nữa giải ngũ trở về cũng không có thân phận gì.
Hôm nay mà đi bàn chuyện hôn sự, chắc sẽ bị sỉ nhục mất.
Cô do dự nhưng không đành lòng từ chối bà Trần.
Điều này khiến cô vừa đau lòng vừa bối rối.
Trần Thiên Hạo có thể cảm nhận được sự bất an qua ánh mắt của cô.
Anh nói: “Mẹ, con vừa về, chờ con ổn định hẵng bàn chuyện hôn sự”.
Lưu Tiểu Nguyệt cảm kích nhìn anh.
“Ừ, Tiểu Nguyệt là cô gái tốt, sau này con nhớ đối xử tốt với con bé nhé”.
Bà Trần gật đầu.
Sau khi vào đại viện, được con trai và con dâu đi cùng ở hai bên, lưng bà ưỡn thẳng, sắc mặt hồng hào, vô cùng đắc ý.
Con trai về rồi, cuối cùng mình cũng có chỗ dựa rồi.
Nhà họ Trần lập nghiệp nhờ bất động sản, cũng được coi là gia tộc nổi tiếng ở Nam Thành.
Bà Trần sống trong một đại viện với ba cổng ra ba cổng vào.
Sau khi đi qua hai cổng vòm liền nghe thấy trong nhà của bà vang lên tiếng đập phá.
Còn có cả tiếng mắng chửi.
Bà Trần giận run người, suýt nữa ngất đi.
“Lại là thằng con khốn nạn của chú hai, tức chết mất”.
“Chắc chắn là hắn đã nhân lúc mẹ ra đầu đường đợi bọn con rồi lẻn vào đây”.
“Chuyện gì vậy?”, Trần Thiên Hạo hỏi Lưu Tiểu Nguyệt.
Mặt Lưu Tiểu Nguyệt trắng bệch, ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng loạn.
“Là Trần Quang Phi, hắn đến mấy lần rồi, bảo nhất định phải đuổi mẹ ra khỏi nhà”.
“Hắn dám?”
Trần Thiên Hạo trầm mặt, nộ khí điên cuồng lan ra.