Chương 115
“Trên đời này không có gì là không thể hết”.
“Nhưng mà, nhất định phải biết nắm lấy cơ hội!”
Dứt lời, bà vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay của Tiền Cẩm Lâm rồi thả tay ra.
Nợ máu gánh trên vai!
Cô ta ngạc nhiên nhìn bà một cái.
Trong lòng trở nên rối bời.
Cô ta đờ đẫn bước ra khỏi cửa đại viện nhà họ Trần, đầu óc vẫn ong ong.
Cô ta từ chối để Trần Thiên Hạo lái xe đưa về.
“Cô đừng để bụng lời mẹ tôi nói. Bà ấy chỉ mong ngóng mấy chuyện này thôi”.
Anh mở lời giải thích.
Cô ta chỉ liếc nhìn anh.
Bày ra vẻ mặt thờ ơ.
“Anh là kẻ thù của tôi. Anh nghĩ hai chúng ta có khả năng đó sao?”
Một chiếc taxi đỗ lại, Tiền Cẩm Lâm lập tức lên xe.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh. Cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dõi theo bóng dáng Trần Thiên Hạo ngày một xa dần.
Lòng cô ta quặn thắt lại.
Tiểu Nguyệt là ai?
Sau khi về tới đại viện.
Trần Thiên Hạo nhìn bà Trần với ánh mắt bực bội.
“Mẹ xem mấy lời mẹ vừa nói đi, khiến người ta ngại ngùng lắm đấy”.
Bà chỉ ung dung mỉm cười.
“Mặc dù mẹ con không nhìn thấy gì, nhưng lòng mẹ biết rõ”.
“Cô bé kia có tình cảm với con. Mẹ cảm thấy con…”
Sắc mặt của bà bỗng trở nên nghiêm trọng.
“Thiên Hạo, mẹ cảnh cáo con, không được phép phụ lòng Tiểu Nguyệt. Con bé là một đứa trẻ số khổ, đợi con nhiều năm như vậy, con hiểu ý mẹ nói không?”
“Đương nhiên con biết chuyện này. Thế nên con mới cảm thấy mẹ nói những lời như vừa nãy không thích hợp”, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.
Dịu dàng xoa bóp chân cho bà.
“Thật ra đàn ông gặp những chuyện như thế này cũng rất bình thường. Nhưng mà con phải ghi nhớ, không được phụ lòng Tiểu Nguyệt. Con xem bố của Tiểu Nguyệt đi, mẹ còn nhớ nhà họ Tiền có một cô con gái ngoài giá thú bị bỏ mặc đấy”.
Bà Trần thở dài thườn thượt.
“Mẹ còn biết nhà họ Tiền có con gái ngoài giá thú sao?”
Trần Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi.
Người đó không ai khác chính là Tiền Cẩm Lâm.
“Mẹ biết chứ, mẹ còn nhớ mười mấy năm trước từng gặp hai mẹ con không nơi nương tựa đi xin ăn ở ngoài đường. Cô bé con gầy còm, tay chân như que củi, bà mẹ thì yếu ớt, mặt mũi trắng bệch. Lúc đó nhà chúng ta chưa có sản nghiệp lớn như bây giờ đâu, nhưng mẹ vẫn dẫn hai người họ về nhà mình”.
“Mặc dù mẹ biết được thân phận của bọn họ nhưng cũng không làm gì được. Cuối cùng sau khi ở lại nhà mình một tuần, bà mẹ đã dẫn theo cô con gái bỏ đi. Sau này mẹ có thăm dò được, chẳng bao lâu sau khi rời đi thì bà mẹ qua đời. Hình như cô con gái được đưa đến trại trẻ mồ côi thì phải”.
“Cái lão Tiền Quán Thần đáng giết trăm ngàn lần kia lại không làm gì hết”.
Bà Trần tức giận gõ gậy chống xuống sàn nhà.
Tuy đã nghe được một vài tin tức từ phía Tiền Cẩm Lâm.
Nhưng sau khi nghe thấy mẹ kể về những khổ sở mà cô ta từng phải chịu, Trần Thiên Hạo vẫn không kìm được buông tiếng thở dài.
Từ khi bà Trần bị bắt đi, anh đã giao toàn bộ quyền quản lý công ty cho Trần Vĩnh Khang.
Bà Trần đã đến tuổi này rồi, nên để bà an nhàn hưởng phúc mới phải.
Ban đầu bà không hài lòng về chuyện này, phải đến khi anh quỳ ngoài sân suốt đêm mới thuyết phục được bà đồng ý.
“Mẹ ơi, chiều nay con phải đi đấu giá với Tiểu Nguyệt, mẹ ở nhà nghỉ ngơi đi”.