Chương 119
Mặc dù Triệu Thành Phi là con ngoài giá thú của lão ta nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của đứa con rơi này, lão ta đã lập tức đón về nhà nuôi dưỡng, yêu thương hết mực.
Chỉ có điều đứa con này của lão ta lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm, tính cách côn đồ khó dạy. Lão ta cũng đã từng cố gắng dạy dỗ ông ta, để ông ta tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc.
Nhưng đột nhiên trở nên giàu có khiến Triệu Thành Phi cả ngày chìm đắm trong ăn chơi hưởng lạc, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.
Nào ngờ, một lần chìm đắm này lại không dứt ra được, thậm chí còn gặp kết cục xấu số.
“Thôi bỏ đi, có lẽ đây chính là số mệnh của nó”.
Triệu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói.
“Tình hình mảnh đất làm dự án Vịnh Lam ở ngoài thôn Triệu Gia thế nào rồi?”
“Em hai đã xin được giấy phép khai thác rồi. Chỉ có điều trước mắt chúng ta vẫn chưa dám khởi công quy mô lớn”, Triệu Vô Cực nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.
“Hả? Ở trong Nam Thành này còn có chuyện mà nhà họ Triệu không dám làm sao?”
Triệu Thiên Đạo nghe xong không khỏi sững sờ, bực bội thở hắt ra.
“Không phải tại con nhát gan, mà là do dạo này ở Nam Thành có nhiều thay đổi lớn quá”.
Tiếp đó, Triệu Vô Cực kể lại toàn bộ chuyện Trần Thiên Hạo trở về và những chuyện đã xảy ra giữa ông ta và anh trong hơn chục ngày ngắn ngủi gần đây cho Triệu Thiên Đạo nghe.
Lão ta tặc lưỡi nhíu mày, vuốt râu suy tư.
“Có vẻ như thằng nhóc họ Trần này không đơn giản đâu. Nó có thể tùy tiện hủy diệt cả nhà họ Tiền thì bố sợ nó có thế lực lớn nào đó chống lưng đằng sau rồi”.
“Đương nhiên, sản nghiệp mấy chục năm nay của nhà họ Triệu chúng ta không thể bị một thằng oắt con uy hiếp tới được”.
“Vô Cực, việc khai thác mỏ ở mảnh đất đó con cứ yên tâm mà làm. Lần này trở về, bố sẽ ở lại đây một khoảng thời gian”.
Triệu Thiên Đạo lạnh lùng lên tiếng.
Triệu Vô Cực lập tức mừng rỡ.
Ông ta cung kính giơ tay vái một cái.
“Có bố ở đây, mọi chuyện đều dễ hơn nhiều rồi”.
“Lộ Bình đâu?”
Triệu Thiên Đạo thản nhiên hỏi.
Triệu Lộ Bình đã đi theo lão ta đến Ngũ Đài Sơn tu hành từ nhỏ, võ nghệ siêu phàm, sau khi về nhà vô số lần truyền tin tốt đến cho lão ta, có thể nói đây là người khiến lão ta hài lòng nhất.
“Mấy ngày nay Lộ Bình khá bận rộn. Việc đấu giá ở khu công nghiệp thành Tây do nó phụ trách, cả việc khai thác dự án Vịnh Lam ngoài thôn cũng giao cho nó”.
“Đứa bé này được bố dạy dỗ nên tính tình rất ổn trọng, thủ đoạn phi phàm, cũng có tài năng trong lĩnh vực kinh doanh”.
Khi nhắc đến Triệu Lộ Bình, Triệu Vô Cực khó nén nổi thái độ tán thưởng.
“Ừ, bố hiểu tính cách của Lộ Bình. Thằng bé này không nói nhiều, nhưng năng lực rất tốt. Lúc đầu bố không định cho nó về đâu, nhưng nhà họ Triệu cần người nối nghiệp, cho nó về sớm rèn luyện cũng tốt cho tương lai của nó hơn”.
Triệu Thiên Đạo cũng rất coi trọng đứa cháu trai này.
Trong lúc hai người đang say sưa trò chuyện.
Người giúp việc hớt hải chạy vào báo tin.
“Dạ thưa, Lưu Bá Thiên nhà họ Lưu đến xin gặp”.
“Lưu Bá Thiên?”
Cả hai đều cảm thấy rất bất ngờ.
Triệu Thiên Đạo đã nghe Triệu Vô Cực kể về chuyện Lưu Bá Thiên đã mất đi địa vị gia chủ nhà họ Lưu. Bây giờ có lẽ lão ta sống ở nhà họ Lưu cũng không dễ chịu gì cho cam.
Lúc này lão ta đến gặp chắc chắn là muốn xin sự trợ giúp.
Đương nhiên, lão ta từng là đàn em đi theo Triệu Thiên Đạo, nghe tin chủ cũ trở về đến thăm hỏi một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Triệu Thiên Đạo phất tay ra hiệu.
“Cho ông ta vào đây”.
Triệu Vô Cực suy ngẫm một hồi rồi lẳng lặng lùi sang bên cạnh.
Lưu Bá Thiên thở hổn hển chạy vào.