Chương 97
Tinh thần bất khuất vĩnh viễn tồn tại!
Câu nói ấy tựa dấu ấn của ngọn lửa nhiệt huyết khắc sâu trong lòng cô ta.
Trần Thiên Hạo khẽ nhíu mày.
Anh lại gần giường nhìn Tiền Cẩm Lâm.
“Cô ấy không chịu phối hợp sao?”
“Vâng, nãy cô ấy giãy lắm”, y tá đáp.
Trần Thiên Hạo nhoài thân hình cao lớn đến trước mặt Tiền Cẩm Lâm, tay trái đè ngực cô ta xuống, tay phải thì nắm chặt hai cổ tay cô ta.
Tiền Cẩm Lâm vùng vẫy, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, mái tóc đen xõa dài hơi rối giống như khổng tước xòe cánh làm nền cho gương mặt tuyệt đẹp như bước ra từ tranh vẽ kia.
Trần Thiên Hạo cúi đầu nhìn cô ta.
Tim bỗng hẫng một nhịp.
Tiền Cẩm Lâm dữ dằn trừng mắt nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước.
“Thả tôi ra!”
Y tá thấy vậy bèn tiến lên nắm chặt cổ tay cô ta rồi luồn kim truyền vào.
“Anh đè ở nơi không nên đè rồi”.
Tiền Cẩm Lâm nằm trên giường cựa quậy.
Thấy đã đâm kim truyền dịch xong, Trần Thiên Hạo đứng dậy thả cô ta ra.
Từ khi biết một người muốn ám sát mình như Tiền Cẩm Lâm lại đỡ một bà cụ qua đường.
Anh đã có cái nhìn mới về cô gái này.
Trả thù cho bố mình.
Chuyện này không thể phán xét được.
Bất kì ai đều sẽ làm vậy.
Nhưng không làm tổn thương những người xung quanh kẻ thù lại là một chuyện khác.
Hầu như không một người nào có thể phân biệt rạch ròi như thế.
Kể cả bản thân Trần Thiên Hạo.
Đây cũng là lý do vì sao Trần Thiên Hạo nhiều lần bỏ qua cho cô ta.
Dĩ nhiên, lần này Tiền Cẩm Lâm bị thương vì việc anh ra mặt đòi lại công bằng cho các binh sĩ già.
Cô ta đứng về phe tốt.
Một mình Tiền Cẩm Lâm chống lại đội quân Đông Hoang.
Về tình về lý, Trần Thiên Hạo nghĩ mình nên quan tâm đến cô ta hơn.
“Trần Thiên Hạo, đừng cho rằng anh chăm sóc tôi thì tôi sẽ biết ơn anh. Huyết thù gia tộc vẫn còn đó, tôi thề sẽ báo thù đến chết mới thôi!”
Trần Thiên Hạo mặc xác cô ta.
Y tá bật cười, xoay người ra ngoài.
Ngay lúc này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua, thấy người gọi là Lưu Tiểu Nguyệt.
“Thiên Hạo, em nghe nói quân đội Đông Hoang cần đất xây dựng, giờ anh rảnh không? Em đang định quyên góp một mảnh đất của nhà họ Lưu đây”.
Trần Thiên Hạo nhẹ cười.
“Anh biết rồi, em ở đâu, anh đi cùng em”.
“Hừ, lại anh anh em em với con nhỏ nào đây, nhìn ai đó vui chưa kìa”, Tiền Cẩm Lâm châm chọc.
Trần Thiên Hạo không quan tâm cô ta nói gì.
Anh gọi hai y tá đang canh giữ ngoài cửa vào chăm sóc cô ta, còn mình vội vàng đến nhà họ Lưu.
Khách sạn Oron.
Địa điểm hoạt động của đội quân Đông Hoang nằm trên tầng cao nhất.
Trần Thiên Hạo và Lưu Tiểu Nguyệt đi thang máy lên.
Tưởng Đại Vi đang ngồi sau bàn làm việc nghe nhân viên phòng dự án đứng trước mặt báo cáo kế hoạch xây nhà chiến thần.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Đại Vi đứng bật dậy.