Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 127

Nhìn xuống chứng nhận công huân hạng nhất và hạng hai.

Rồi lại nhìn sang bức thư tay kia.

“Chiến thần Đông Hoang!”

Bốn chữ lớn sắc bén như được khắc lên tờ giấy ấy.

Nét bút sâu hun hút khiến người ta chỉ nhìn một lần liền bị chìm đắm vào sâu trong đó.

Nhân viên công bố âm thầm kinh hãi.

Vội vàng ngẩng phắt đầu lên nhìn Lưu Tiểu Nguyệt.

Cô là ai?

Mà có thể nhận được thư viết tay của chiến thần Đông Hoang?

Ông ta cố nén nỗi khiếp sợ, mở bức tranh ra xem.

Nội dung bên trong lại khiến ông ta phải giật mình kinh hãi lần nữa.

Không ngờ thứ ông ta nhìn thấy lại là thư chứng nhận thân phận của chiến thần Đông Hoang viết cho Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo.

Hơn nữa dựa vào câu chữ trong thư, đây hẳn là viết cho Trần Thiên Hạo.

Ông ta lại nhìn lên chàng trai cao lớn kia.

Bọn họ đều là người của Nam Thành, cũng biết được kha khá lời đồn về anh.

Thế nhưng bọn họ lại bị khó xử.

Dòng Họ Công Thần có thể được coi là sự công nhận chiến công của chiến thần Đông Hoang. Thế nhưng, nội dung bức thư này lại không có sức thuyết phục lớn như vậy.

Cùng lắm bức thư này chỉ có thể được coi là thư chúc mừng quân lính của chiến thần mà thôi.

Đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Sau đó lần lượt lắc đầu.

Bèn đặt bút viết xuống công huân hạng bốn.

Đây chẳng qua là vì kính sợ thư tay của chiến thần Đông Hoang nên bọn họ mới cắn răng cho cấp bậc này.

Cả Lưu Tiểu Nguyệt và Trần Thiên Hạo đều nhìn thấy kết quả giám định công huân kia.

Công huân hạng nhất của bức Dòng Họ Công Thần ban đầu khiến cô kích động tột cùng, thế nhưng cấp bậc của bức thư lại khiến cô không nén nổi thất vọng.

So với nhà họ Triệu mà nói, chút công huân này chẳng có cơ hội chiến thắng nào.

Ánh mắt của Triệu Thiên Đạo rất tinh tường, nhanh chóng nhìn ra được cảm xúc biến đổi trên mặt Lưu Tiểu Nguyệt.

Lão ta vô cùng đắc ý.

Nếu nhà họ Lưu được Trần Thiên Hạo giúp đỡ đã không có cơ hội thì những gia tộc khác lại càng không.

Cuộc đấu giá mảnh đất ở thành Tây này, lão ta thắng chắc rồi.

Thử nghĩ mà xem, cảng biển tương lai của thành Tây cùng với quặng khoáng sản của thành Đông.

Khi đó tài sản của nhà họ Triệu có lẽ còn ngang bằng với cả gia tộc hàng đầu nước Hoa.

Nghĩ tới đây, Triệu Thiên Đạo không kìm được nhếch mép cười đắc ý.

“Có mắt không thấy núi Thái Sơn!”

Trần Thiên Hạo ngạo nghễ mắng công chứng viên kia.

Tất cả mọi người đang có mặt đều không khỏi sững sờ.

Họ đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía anh.

“Này cậu, cậu nói vậy là có ý gì?”

“Cậu đang nghi ngờ năng lực của công chứng viên bọn tôi sao?”

Công chứng viên bực bội mắng chửi.

“Không phải nghi ngờ các người. Tôi muốn nói là các người ngồi ở đó đều là lũ rác rưởi”.

Anh không hề e sợ lớn tiếng đáp trả.

“Cậu, thằng ranh kia, sao cậu lại ngông cuồng như vậy?”

“E là đến cả hạng bốn chúng tôi cũng không cho nổi đâu”.

Mấy lão già công chứng viên tỏ vẻ giận dữ.

Đồng loạt hủy hết kết quả giám định công huân hạng bốn kia.

Ngay cả hạng nhất của bức tranh chữ Gia tộc công thần cũng bị hạ xuống hạng hai.

Không có quy định cụ thể để giám định cấp bậc của công huân, tất cả đều do công chứng viên làm chủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK