Chương 363
“Bà nghe cho kỹ đây, bà làm vỡ bát đĩa ba lần mất năm trăm, tuần trước làm khách hàng bị thương tôi còn phải bồi thường hộ ba nghìn. Con mẹ nó một tháng tiền công của bà mới có một nghìn rưỡi thôi”.
“Bây giờ bà vẫn còn nợ tôi hai nghìn đấy”.
“Không, không phải”.
“Ông chủ, ông có tính sai gì không? Bát đĩa cũng lắm cũng chỉ mấy chục thôi mà. Ngày đó khách hàng bị thương ông cũng chỉ bồi thường người ta ba trăm, lấy đâu ra ba nghìn?”
“Ông chê tôi vô dụng nên định lừa tiền tôi sao?’
Nói tới đây, Lưu Thúy Liên liền òa khóc.
“Con mẹ nó đúng rồi đấy, tôi khinh thường bà vô dụng đấy. Vậy thì thế nào? Tôi không chỉ bắt nạt bà, tí nữa con gái bà tới tôi cũng chửi nó luôn. Nói cho bà hay, ở Đế Đô này không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt”.
Ông chủ ưỡn cái bụng to phệ phách lối nói.
“Ai bảo không có bản lĩnh thì phải chịu bắt nạt?”
Một giọng nói vang dội ở ngoài cửa. Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị sải bước đi vào.
Cô ta thấy mẹ mình đầu đầy máu mà vẫn phải quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin người ta, trái tim nhói đau. Gương mặt trắng bóc nhanh chóng bị lửa giận thiêu đốt trở nên đỏ bừng.
Cô ta chạy tới dìu mẹ mình đứng dậy, lấy khăn tay trong túi băng bó vết thương cho bà.
Hai mắt hừng hực lửa giận, lớn tiếng quát.
“Sao ông dám đánh mẹ tôi, còn bắt mẹ tôi quỳ xuống hả?”
“Ơ hay, mẹ cô không cẩn thận bị ngã vỡ đầu thì liên quan gì đến tôi? Với cả quỳ xuống cũng là bà ta tự muốn quỳ, tôi có bắt đâu?”
Ông chủ lạnh giọng đáp. Giây phút nhìn thấy chủ nhân của giọng nói vang dội vừa rồi là Trần Thiên Hạo xuất hiện, trông thấy bóng dáng cao lớn của anh toát ra khí thế hùng hổ.
Ông ta lập tức e sợ không dám ngẩng đầu đối mặt với anh.
Mấy người khách trong tiệm cơm đều là thanh niên. Ánh mắt của bọn họ dán chặt lên người Tiêu Mị Mị, tỏa ra vẻ đê tiện.
“Mày là con gái của con mụ này đúng không? Mày xem mẹ mày làm gì tao đây này, mau bồi thường đi. Nếu không tao sẽ đến bệnh viện kiểm tra thương tích”.
“Không bồi thường tiền cũng được, với điều kiện mày phải theo tao chơi mấy ngày để trừ nợ”.
“Ha ha, mày xấu xa thật đấy”.
Đám người buông lời chọc ghẹo rồi cười ngặt nghẽo.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, tóm lấy cổ áo của người bị thương.
“Để tôi xem cậu bị thương nặng đến đâu”.
Hành động này của anh khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình kinh hãi. Một tên trong số đó nổi giận, giơ ghế định đập lên người anh.
“Bịch!”
Anh đá thẳng vào ván gỗ trên mặt ghế, sức mạnh khủng bố truyền thẳng vào ngực đối phương, khiến hắn bay ngược ra sau.
Ông chủ tiệm cơm thấy anh có vẻ khó chơi, bấy giờ không khỏi sợ hãi.
“Mày, mày biết tao là ai không? Anh họ của tao là Đại Lão Vương, mày dám chọc vào không?”
“Đại Lão Vương? Cái thứ chó má gì vậy? Mày gọi ông ta tới đây ngay đi, tôi muốn xem ông ta có bao nhiêu bản lĩnh”.