Chương 73
Có phòng y tế, phòng thẩm vấn, nhà tù.
Lúc này trong phòng y tế.
Chu Tước người quấn đầy băng, thấy Trần Thiên Hạo đến lập tức xuống giường quỳ xuống.
“Vương!”
Trần Thiên Hạo tiến lên, vỗ nhẹ một cái lên đỉnh đầu cô ấy.
Đây là cách thể hiện sự công nhận của Chiến thần Đông Hoang với thuộc hạ.
Cơ thể Chu Tước khẽ run rẩy.
“Đứng dậy đi”.
Anh đau lòng nhìn Chu Tước mình đầy vết thương.
Trần Thiên Hạo nói.
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy cô bị thương nữa”.
“Vâng!”
Chu Tước đứng dậy, cơ thể căng thẳng, kích động đến run rẩy.
Nhận được sự quan tâm đến từ Vương.
Như vậy có chết cũng không tiếc.
Ở trên một chiếc giường khác, Kẻ Ác đang ngồi yên lặng trên giường, không nói lời nào.
Mái tóc dài che kín nửa bên mặt hắn, giấu đôi mắt đỏ kia đi.
“Mày nên giết tao thì hơn”.
Kẻ Ác ngẩng đầu nhìn Trần Thiên Hạo, thản nhiên nói.
Trần Thiên Hạo híp mắt.
Châm một điếu thuốc.
“Nói tất cả mọi chuyện mày biết ra, tao sẽ thành toàn cho mày”.
Kẻ Ác cúi đầu yên lặng.
Mắt Chu Tước thoáng lóe lên sát ý.
Cô ấy đi đến trước mặt Kẻ Ác.
“Dám bất kính với vương của tao”.
“Đáng chết!”
“Vương!”
Kẻ Ác bất ngờ.
Hắn nói với Chu Tước.
“Mày rất mạnh, đừng nên khuất phục hắn”.
“Có thể đi theo vương của tao là niềm vinh hạnh của tao”.
Chu Tước tự hào nói.
Kẻ Ác hơi bất ngờ.
Hắn nhìn Trần Thiên Hạo, vẻ mặt tràn ngập sự bất ngờ.
“Tao không biết mày có điểm gì đặc biệt khiến ả cam lòng đi theo mày”.
Trần Thiên Hạo cười lớn.
Tiếng cười của anh vang dội hào sảng.
Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, sát khí ngút trời lan ra.
Kẻ Ác mặt mày biến sắc.
Mắt hắn thoáng lóe lên sự sợ hãi.
Hắn làm sát thủ nhiều năm, không phải chưa từng cảm nhận được khí thế như này.
Chẳng qua người có khí thế như này khiến hắn từng phải trả một cái giá rất đắt.
“Tao cho mày thời gian, nghĩ kỹ rồi lúc nào cũng có thể tìm tao”.
Trần Thiên Hạo nhếch khóe miệng, cười nhạt, sải bước rời đi.
Nhân tài như này chết có hơi tiếc.
Mà anh khá hứng thú với tổ chức sau lưng hắn.
Ám Dạ!
Anh phải đào được cái tổ chức này lên.