Chương 57
Không cần nghĩ cũng đoán ra được, nhất định là do người nhà họ Tiền gây ra.
Anh bước tới giẫm lên lưỡi dao đang cắm trên đùi Tiền Quán Bằng.
Bàn chân đạp mạnh xuống.
Sắc mặt anh tối sầm lại, lạnh như băng, ánh mắt hiện lên cơn khát máu.
“Gọi điện cho chủ nhà họ Tiền”.
Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra từ trên trán ông ta. Mặt mũi ông ta trắng bệch.
Lưỡi dao cắm sâu vào thịt đùi truyền đến nỗi đau nhức kịch liệt khiến ông ta gần như ngất xỉu.
Ông ta cắn răng, hoảng sợ lấy điện thoại ra.
“Anh, anh cả”.
“Chú ba hả? Có chuyện gì vậy?”
Trần Thiên Hạo tức thì cướp lấy điện thoại trong tay Lưu Quán Bằng.
Lạnh giọng cất tiếng nói.
“Tôi không cần biết ông bắt mẹ tôi đi đâu, lập tức thả bà ấy ra ngay, rồi cút đến nhà họ Trần dập đầu xin tha cho tôi”.
“Trần Thiên Hạo?”
“Cậu làm gì em trai tôi rồi?”
“Tôi chỉ nói một lần cuối cùng”.
“Thả mẹ tôi về, dập đầu xin tha”.
“Trần Thiên Hạo, sao cậu cứ phải đối đầu với nhà họ Tiền chúng tôi làm gì? Cậu có năng lực đó sao?”
“Bà mẹ mù dở của cậu đang trong tay tôi. Lát nữa tôi sẽ móc mắt bà ta ra”.
Trong lồng ngực anh bùng lên một ngọn lửa giận mãnh liệt.
Anh dùng sức giẫm xuống, đạp gãy đùi Tiền Quán Bằng, xương gãy kêu răng rắc.
Đồng thời, Chu Tước bước bước tới, chém đứt toàn bộ tay chân của ông ta.
Tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp đại viện nhà họ Lưu.
Khiến đám người đang có mặt không khỏi run sợ.
Vẻ mặt hốt hoảng.
Nhà họ Tiền là một trong bốn gia tộc lớn nhất Nam Thành, vậy mà Tiền Quán Bằng lại bị người của Trần Thiên Hạo chém nát tay chân dễ dàng như vậy.
Tiền Quán Thần cũng điên cuồng gào thét trong điện thoại.
“Trần Thiên Hạo, mày dám làm hại em trai tao, bây giờ tao sẽ cho người chém hết tay chân của mẹ mày ra”.
“Ông không dám đâu”.
“Bốp!”
Anh hung hăng tát Tiền Cẩm một cái thật mạnh, khiến gã ta ngã đập đầu xuống đất. Máu tươi chảy ròng ròng từ sau ót.
Gã ta cũng gào khóc ầm ĩ.
“Đừng mà, đừng giết tôi”.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Tiền Quán Thần đã bị một loạt hành động của anh dọa sợ.
Tiền Cẩm, là Tiền Cẩm.
Tiền Cẩm là đứa con trai duy nhất của ông ta.
Điều này khiến ông ta gần như phát điên.
Tàn bạo đập nát mọi thứ trên bàn làm việc.
Ông ta thở hổn hển, cả giận quát.
“Trần Thiên Hạo, nếu con trai tao thiếu một sợi lông nào, tao sẽ giết sạch cả nhà họ Trần chúng mày”.
“Tút tút!”
Anh dứt khoát cúp máy.
Anh biết tên ngốc này đang nằm trong tay mình, đối phương sẽ không dám làm gì mẹ anh.
Nhưng anh cũng biết thời gian chẳng còn lại bao nhiêu.
Anh hỏi Chu Tước.
“Thanh Long tới đâu rồi?”
“Vừa đến Nam Thành, hiện đang ở căn cứ quân sự hải đảo”.
“Bảo cậu ta điều động toàn bộ lực lượng tìm kiếm tung tích mẹ tôi trong phạm vi toàn bộ Nam Thành”.