Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 69

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.

Chu Tước vứt người phụ nữ xuống đất nói.

“Người này ẩn núp nhiều ngày ở khu vực xung quanh, ban nãy bị tôi bắt được”.

Trần Thiên Hạo nhìn người phụ nữ.

Đối phương nhiều năm chém giết trên chiến trường, mấy vết thương kia khiến ánh mắt lạnh lẽo của anh có hơi thả lỏng.

Anh vẫy tay gọi cô ta.

“Ngồi xuống đi!”

“Phụt! Còn lâu tôi mới ngồi”.

“Tôi đánh không lại, mấy người muốn giết muốn chém gì thì tùy, tôi sẽ không nhíu mày”.

Người phụ nữ tức giận nói.

Hốc mắt đỏ bừng.

Trần Thiên Hạo có hơi ngạc nhiên.

Lính Nam Cương khẩu khí lớn như vậy sao?

Hơn nữa anh nghĩ mãi mà chẳng nghĩ được mình chọc giận người ta lúc nào.

“Giết cô cũng cần có lý do”.

“Mục đích của cô là gì?”

Trần Thiên Hạo bỗng híp mắt, anh gằn giọng nói.

Khí thế mạnh mẽ đi kèm với vẻ uy hiếp nháy mắt khiến sắc mặt Thanh Long Chu Tước thay đổi.

Hai người đều quỳ xuống.

Người phụ nữ kia khiếp sợ.

Sắc mặt lập tức trắng bệch, không tin nổi nhìn Trần Thiên Hạo.

Khí thế này.

Dường như cô ta chỉ mới cảm nhận được trên người Nam Cương Vương.

“Anh, anh là chiến thần?”

Cô ta không tin nổi vào mắt mình.

“Chiến thần có thể xuất hiện ở Nam Thành nhỏ bé này sao?”

“Ha ha ha ha!”

Trần Thiên Hạo cười lớn.

“Cũng đúng, chiến thần sao có thể xuất hiện ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ”.

Người phụ nữ kia lẩm bẩm, mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Hạo.

“Anh nghe rõ đây tôi là con gái của Tiền Quán Thần, Tiền Cẩm Lâm, anh giết bố tôi”.

“Hôm nay tôi đến để giết anh”.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo trầm xuống.

Hóa ra là tàn dư của nhà họ Tiền.

Trong lòng anh nổi lên sát ý.

Chu Tước đưa tay ra sau lưng lấy thanh mã tấu, nó lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, khiến người ta chói mắt.

Trần Thiên Hạo nhìn bộ chiến phục của cô ta, anh lắc đầu.

Anh cũng có giới hạn của bản thân.

Dù giới hạn này chỉ khi gặp nguy hiểm thì mới mở rộng ra.

Nhưng điều này không có nghĩa anh sẽ ra tay với chiến hữu của mình.

“Thả cô ta ra”.

Trần Thiên Hạo xua tay, mặc kệ đối phương.

Tiền Cẩm Lâm đau đớn xoa cổ tay, bò dậy.

Trên người là bộ chiến phục màu trắng, tôn lên cơ thể tròn trịa của cô ta.

Cô ta không quan tâm nhưng trên chiến trường quần áo vô cùng quan trọng.

Quần áo trên người có thể giúp bản thân phát huy hết thực lực.

“Tôi sẽ không cảm ơn anh đâu”.

“Khi anh mất cảnh giác, tôi sẽ lấy mạng anh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK