Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 244

“Mẹ, con ở đây”.

“Ừ. Mẹ có thể nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, đây là Tiểu Nguyệt”.

Nói xong bà duỗi tay ra sờ mặt Tiểu Nguyệt, nhẹ nhàng mỉm cười.

Rõ ràng sự thay đổi hiện nay của bà Trần nhanh hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

Trần Thiên Hạo nhíu mày.

“Tiết thần y, chuyện gì thế này”.

Tiết Thiên Linh thở dài.

Lắc đầu nói.

“Mắt bà Trần hồi phục ở một mức độ nhất định, nhưng số năm của nhân sâm không đủ, vậy nên…”

Cuối cùng vấn đề vẫn nằm ở dược liệu.

Trần Thiên Hạo hiểu rõ, muốn mắt mẹ hồi phục hoàn toàn, chắc phải tìm được nhân sâm hơn ngàn năm, hoặc là linh chi trong truyền thuyết.

Anh nghiêm túc nói với bà Trần.

“Mẹ đừng lo, con sẽ tìm được thảo dược tốt hơn, để mẹ sớm ngày thấy được ánh sáng”.

Bà Trần quay mặt nhìn về phía Trần Thiên Hạo, đưa tay sờ gò má anh.

Bà mỉm cười.

“Thiên Hạo, mẹ mù mười mấy năm, đã quen rồi”.

“Chỉ cần như vậy đã là tốt lắm rồi, ít nhất bây giờ cũng có thể đi lại”.

Đúng là chưa hồi phục hoàn toàn, khiến bà hơi thất vọng nhưng tốt hơn trước kia nhiều rồi.

Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ đứng bên không chen miệng vào.

Nhóc 13 đứng một bên, hơi lo lắng.

Trần Thiên Hạo vẫy tay gọi cậu bé.

“13, ra đây để bà nội nhìn con”.

Nhóc 13 như bị gọi đi tập hợp khẩn cấp, bước đi như người máy.

Khiến mọi người không nhịn được khẽ mỉm cười.

“13, để bà nội nhìn cháu nào”.

Bà Trần nhìn một cái bóng đen gầy còm, đưa tay ra nắm lấy tay cậu bé.

Bàn tay nhỏ bé non nớt đầy nhưng vết trai, bên trên còn có chi chít băng dán khiến bà Trần cảm thấy xót xa.

Nhóc 13 ngồi xổm dưới mặt đất, bà Trần ôm thằng bé vào lòng.

“Đứa trẻ ngoan”.

Thằng bé nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng lấy can đảm lấy một pho tượng từ trong ngực mình.

Đó là tượng gỗ khắc hình bà Trần.

“Bà ơi, đây là quà cháu tặng bà”.

“Quà sao?’

Bà Trần nhìn xuống đồ vật mơ hồ kia, nhưng bởi vì nó nhỏ quá nên không thể nhìn rõ được. Tuy nhiên, bà đã nhanh chóng hiểu ra tại sao trên tay thằng bé lại phải dán nhiều băng dán như vậy.

“Bà ơi, hôm qua cháu đến miếu Bồ Tát. Cháu đã cầu xin Bồ Tát rồi, người nhất định sẽ phù hộ cho mắt bà được chữa khỏi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK