Chương 49
Còn Sở Vân Long cũng chỉ đang diễn kịch.
Xem ra nhà họ Tiền không những sắp đặt thế lực ngầm, e là còn gài vào không ít tay trong nữa.
Sau khi đại đội phòng chống bạo động rời đi.
Cả con phố Phục Hưng vốn bị giới nghiêm đã bắt đầu có vài người lẻ tẻ bước qua.
Một số người vừa chạy ra xa vẫn chưa rời đi, chứng kiến công ty bất động sản Trần Thị vẫn bình yên vô sự.
Ai cũng nhao nhao thán phục líu cả lưỡi.
Rốt cuộc chỗ dựa sau lưng bất động sản Trần Thị mạnh tới cỡ nào?
Đến cả đại đội phòng chống bạo động ra mặt cũng không thể động tới bọn họ.
Tại công ty bất động sản Trần Thị.
Sau khi Sở Vân Long đi khỏi, cơ thể căng cứng của bà Trần mới được thả lỏng. Bà thở hắt ra một hơi, ngồi phịch xuống ghế.
Bà đã lăn lộn trong giới kinh doanh hơn hai mươi năm nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên bà gặp phải chuyện như vậy.
Nếu nói bà không sợ thì chắc chắn là nói dối.
Thế nhưng, bà không thể lùi bước.
Nhất là từ sau khi con trai trở về, bà càng có lòng tin hơn.
Nhưng dù sao cũng chỉ là người làm ăn, không nên gây gổ gay gắt với giới chính quyền làm gì.
Biết thời thế lùi một bước, sẽ tạo nên nhiều khả năng tốt đẹp hơn cho cả hai bên.
“Thiên Hạo, con có sợ không?”
“Không”, Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng đáp.
Bà Trần không nhịn được cười phá lên, vẻ mặt đắc ý.
“Con trai giỏi lắm”.
Anh vẫy tay với mấy nhân viên bị đánh ngã.
“Mấy người đến phòng kế toán đi, mỗi người được lĩnh sáu tháng tiền lương. Đây là tiền thưởng”.
Đám người kia nghe thấy thế, vui mừng ra mặt, cố chịu đau đớn đứng dậy cúi đầu cảm ơn Trần Thiên Hạo.
Chuyện hôm nay, anh không nuốt trôi được cục tức này.
Anh gọi đến một dãy số điện thoại.
“Thanh Long, đến Nam Thành ngay”.
“Thiên Hạo, mẹ nghe nói con đánh cược với ông cụ nhà họ Lưu xin thư của chiến thần Đông Hoang. Con xin được chưa?”, Bà Trần tò mò hỏi.
Vẻ mặt Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên trở nên khó coi.
Bởi vì hai ngày nay, Trần Thiên Hạo không hề có hành động gì.
Chẳng lẽ thư của chiến thần Đông Hoang lại tự gửi đến nhà anh sao?
Anh chỉ nhếch miệng cười, bình tĩnh lấy bức thư đã viết sẵn kia từ trong ngực ra.
“Mẹ, con lấy được thư rồi”.
Cô sửng sốt, há hốc mồm không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu nói:
“Đây là hàng thật sao?”
“Tiểu Nguyệt, sao lại không phải thật được? Thiên Hạo làm được mà”.
“Đám người nhà họ Lưu kia ngu dốt khinh thường người khác”.
Bà Trần tự hào lên tiếng.
Trong đại viện nhà họ Tiền.
Tiền Quán Thần đang nhàn nhã uống trà.
Đột nhiên chuông điện thoại réo lên inh ỏi. Ông ta liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, nuốt nước trà trong miệng xuống.
Xem ra mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi.
Ông ta ấn nút nghe máy.
“Hỏng chuyện rồi”.
“Cái gì?”, ông ta giật mình đứng bật dậy, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài.