Chương 125
Thế nhưng hắn ta bị tàn tật, có lẽ sẽ nhận được sự đồng tình của mọi người.
Vẫn có cơ hội giành chiến thắng.
Tiếp theo.
Các thế lực và gia tộc ở nước ngoài cũng lần lượt mang công huân lên giám định.
Phần lớn đều đạt công huân cấp một hoặc cấp hai.
Để bày tỏ lòng tôn kính với những người có công huân.
Toàn bộ người đến giám định công huân đều được sắp xếp chỗ ngồi ở hàng trên cùng gần bục phát biểu nhất.
“Sau đây xin mời Lưu Tiểu Nguyệt đến từ nhà họ Lưu của Nam Thành”.
“Nhà họ Lưu? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Bọn họ chỉ là một gia tộc hạng hai thôi mà!”
“Có vẻ như con nhóc Lưu Tiểu Nguyệt này mới lên làm chủ gia tộc được mấy ngày thôi. Nghe nói cô ta còn phải dựa vào đàn ông mới đoạt được vị trí này”.
“Tôi biết chuyện này. Người đàn ông của con nhóc kia tên là Trần Thiên Hạo, người nhà họ Trần. Cậu ta giỏi lắm đấy, mới về được hơn mười ngày đã làm cho mấy gia tộc lớn của Nam Thành hỗn loạn tới mức gà bay chó sủa”.
Cùng lúc ấy, Triệu Thiên Đạo cũng quay ra đằng sau nhìn thoáng qua.
Đôi mắt sắc bén như mắt ưng nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo ngồi cạnh Lưu Tiểu Nguyệt.
Dáng người cao lớn, gương mặt cương nghị, ánh mắt sáng như sao.
Lão ta hơi giật mình.
Quả nhiên chàng trai này không phải kẻ tầm thường!
Trần Thiên Hạo cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đảo qua người mình, bỗng nhiên nhíu mày nhìn lại.
“Xoẹt!”
Một tia sáng lạnh lẽo bùng lên bốn phía!
Triệu Thiên Đạo khiến anh cảm thấy lão ta đang có ý khiêu chiến.
“Thiên Hạo, Thiên Hạo”.
Lưu Tiểu Nguyệt khẽ kéo cánh tay anh một cái.
Ánh mắt sâu thăm thẳm của anh biến mất như một chuyện rất đỗi tự nhiên.
“Sao vậy?”
“Em, em sợ. Anh thấy mấy người lên giám định công huân kia không. Bọn họ ai cũng có chiến công hiển hách, thứ này của chúng ta sẽ được sao?”, cô nhỏ giọng hỏi.
“Em quên phó thống lĩnh Tưởng đã nói gì rồi sao? Anh ta bảo chúng ta được rồi mà, em còn sợ gì nữa? Cứ yên tâm đi lên đó đi”.
Trần Thiên Hạo dịu giọng dỗ dành.
“Em không dám”.
Cô yếu ớt đáp.
“Người nhà họ Lưu của Nam Thành đâu rồi?”
“Nếu còn không lên tôi sẽ xóa tư cách đấu giá đấy”.
Nhân viên công bố bực bội cảnh cáo.
Đương nhiên hắn ta biết rõ nhà họ Lưu chỉ là một gia tộc hạng hai ở Nam Thành.
Chẳng biết tại sao loại gia tộc tép riu này kiếm được cơ hội giám định công huân mà còn lề mà lề mề như vậy.
“Nào, anh sẽ đi cùng em”.
Trần Thiên Hạo kéo tay cô cùng nhau đứng dậy.
Hai người họ cùng sải bước đi lên bục giám định công huân.
Trên đường đi, trước mặt có người đột nhiên giơ chân ra ngáng đường.
Lưu Tiểu Nguyệt suýt nữa trượt ngã, may có anh lùi lại kéo cô về.
Anh cau mày.
Lại là Triệu Lộ Bình.
Anh đá thật mạnh vào đầu gối hắn ta.
Hắn ta bị đau gào ầm lên rồi rụt chân lại.
Mặt mũi hắn ta sa sầm, trong mắt hiện lên vẻ đau đớn.
Trần Thiên Hạo chỉ hờ hững liếc nhìn hắn ta một cái rồi bình thản dẫn Lưu Tiểu Nguyệt tiến về phía bục.