Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 88

Nói xong, Lý Kiệt lại liếc Trần Thiên Hạo, giương mặt vênh lên đắc ý rồi tới quầy làm việc.

“Thiên Hạo, cậu ta nói thật không?”

Lưu Tiểu Nguyệt thấp thỏm hỏi.

Nhà họ Lưu họ còn nợ hơn mười tỉ, làm gì có nổi trăm tỉ nào chứ.

Giờ đi làm thẻ mà nhân viên từ chối họ ngay trước mặt nhiều người thế này thì bẽ mặt chết mất.

“Cậu ta muốn chọc giận em đấy, cứ vào đăng ký thôi”.

Trần Thiên Hạo đứng dậy, đi theo Lý Kiệt đến quầy.

Lý Kiệt không để ý Trần Thiên Hạo đang đi sau lưng mình, nhướng mày cười với cô nhân viên ở quầy giao dịch rồi ngồi lên ghế xoay.

Lúc anh ta sắp sửa ngồi xuống thì Trần Thiên Hạo kéo ghế lại ngay.

Lý Kiệt rơi xuống đất cái bịch.

Mông anh ta dập mạnh xuống nền đất, đau đến nở hoa.

“Ui da!”

Lý Kiệt che mông kêu gào thảm thiết.

Những người khác lập tức nhìn sang.

Ai nấy cũng cười phá lên.

Lưu Phong thấy có chuyện bèn nhìn sang.

Anh ta vừa thấy Trần Thiên Hạo thì sợ đến mức bỏ mặc cả công việc, chạy trối chết.

“Này, sướng mông chưa?”, Trần Thiên Hạo cười lạnh, hỏi.

Lý Kiệt từ dưới đất bò dậy, vẻ mặt như khóc tang.

Anh ta kêu gào ầm ĩ.

“Bảo vệ đâu, bảo vệ tới đây mau, tên khốn này đánh người kìa!”

Hai bảo vệ ở đây đều là lính đã giải ngũ, vóc người to con.

Hai người lập tức chạy qua nhìn Trần Thiên Hạo.

“Thưa quý khách, nơi này là ngân hàng, xin chú ý hành động của mình giúp cho”.

Trần Thiên Hạo không quan tâm đến họ, chỉ quay mặt đi thẳng tới phòng chờ.

Dọc đường đi.

Anh thấy trong văn phòng đằng sau cánh cửa bên kia có rất nhiều người đang xếp hàng trông rất nhộn nhịp.

Căn phòng rộng đến hai trăm mét vuông mà chẳng có lấy một chiếc ghế nào.

Hơn nữa, ô giao dịch chỉ có hai cái đã đành, một ô trong đó còn đặt tấm bảng tạm dừng hoạt động nữa chứ.

Người ngồi trong đó thì đang nghịch điện thoại, hoàn toàn không đếm xỉa đến tâm trạng của cả dãy người đang xếp hàng ngoài kia.

Trần Thiên Hạo đã thấy những người này từ lúc còn ở ngoài ngân hàng.

Là những binh sĩ đã giải ngũ.

Người nào người nấy đều mặc đồng phục tác chiến chắp vá, đội nón lính nhăn nheo.

Họ đang trật tự đứng xếp hàng.

Ít nhất cũng phải hơn trăm người.

Trần Thiên Hạo lại nhìn ra đại sảnh.

Ghế sofa ở phòng chờ được bọc da thật mềm mại, quầy giao dịch có đến hai mươi ô, nhân viên luôn nở nụ cười thương mại kiên nhẫn làm việc với các doanh nhân nhà giàu như những nữ tiếp viên hàng không.

Trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng thấy hụt hẫng.

Tâm trạng trở nên nặng nề, mặt hơi đỏ lên. Dữ tợn.

“Cô ơi, trong thẻ tôi còn ba trăm sáu mươi sáu đồng, phiền cô rút hết giúp tôi nhé”.

Tại quầy giao dịch giành cho lính xuất ngũ, một người lính già cụt hai tay, chỉ còn một đoạn cánh tay vừa lau mồ hôi trên trán vừa hỏi.

Quá nhiều người, lại còn không có điều hòa nên hầu hết những người lính cao tuổi ở đây đều đổ mồ hôi vì nóng.

Nhân viên mải cắn hạt dưa.

Không thèm nhìn ông ấy lấy một lần.

Giọng điệu của nhân viên có chút không kiên nhẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK