Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23

“Sau đó nhà họ Triệu cho người đến hỏi thăm, đồng thời cho chúng tôi một khoản tiền kếch sù và căn nhà này”.

Anh có thể nhìn ra được, bà ta không hề nói dối.

Nhưng không phải những lời bà ta vừa nói không có giá trị gì.

Chẳng hạn như việc nhà họ Triệu cho bà ta một khoản tiền.

Rõ ràng là bọn họ muốn ông Bạch chết để che giấu điều gì đó.

Trần Thiên hạo không hỏi tiếp nữa. Anh đứng bật dậy, rảo bước rời đi.

Đêm hôm ấy.

Biệt thự bên bờ biển của nhà họ Bạch bỗng nhiên bốc cháy.

Ông ba nhà họ Triệu, Triệu Thành Phi đến biệt thự ngoại tình và vợ của tài xế họ Bạch quá cố bị đốt chết trong lúc đang say giấc.

Tin tức ông ba nhà họ Triệu qua đời lập tức khiến toàn bộ Nam Thành đều dậy sóng.

Sáng sớm, mặt trời dần nhô lên.

Trần Thiên Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Đêm khuya hôm qua anh mới trở về, mệt mỏi đến mức giờ tỉnh lại vẫn còn đờ đẫn.

Anh ngơ ngác nhìn thoáng qua cửa sổ rồi ngồi bật dậy.

Anh cầm điện thoại lên nhìn thời gian, lúc này đã là mười một giờ trưa.

Hôm nay phải về nhà Tiểu Nguyệt chúc sinh nhật ông nội cô mà anh lại ngủ quên mất.

Anh đứng dậy mặc một bộ vest nam rồi sải bước đi ra ngoài.

Bên trong đại viện yên tĩnh lạ thường.

Chỉ có ông Dương giúp việc đang quét dọn. Anh hỏi thăm thử thì nhận được câu trả lời rằng, mẹ anh đến công ty bàn chuyện làm ăn với chú hai và chú ba rồi.

Còn Tiểu Nguyệt đã rời đi từ sớm.

Chẳng lẽ cô định một mình về nhà sao?

Anh vội vàng chạy đi tìm tranh chữ của mình, giật mình phát hiện nó đã biến mất.

Chắc chắn là cô không muốn anh bị người nhà họ Lưu sỉ nhục nên mới lặng lẽ rời đi như vậy.

Trước kia cô đã phải chịu không biết bao nhiêu tủi nhục. Bây giờ anh đã quay về, nhất định không thể để chuyện này xảy ra lần nữa.

Anh khởi động chiếc xe Benz của mình rồi lái một mạch đến nhà họ Lưu ở phía Bắc thành phố.

Tại nhà họ Lưu.

Gia tộc hạng hai ở Nam Thành.

Trong giới bất động sản cũng được coi là thế lực có tiếng tăm.

Hôm nay là ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ông cụ Lưu, Lưu Bá Thiên. Mới sớm, đại viện nhà họ Lưu đã được giăng đèn kết hoa, sắc màu rực rỡ.

Rất nhiều công ty hoạt động trong ngành bất động sản và cả các gia tộc từng hợp tác làm ăn với nhà họ Lưu đều rủ nhau tới chúc mừng.

Từng chiếc xe xa hoa đỗ lại trong quảng trường rộng mấy nghìn mét vuông ở bên ngoài đại viện, thậm chí còn xuất hiện cả mấy chiếc trực thăng tư nhân.

Có thể thấy được, các mối quan hệ của nhà họ Lưu đều rất có giá trị, không phải giàu có cũng là người quyền quý.

Lưu Tiểu Nguyệt ôm một chiếc hộp dài màu đen, đứng lại cách đó tầm trăm mét, vẻ mặt căng thẳng. Cuối cùng cô vẫn mím môi hạ quyết tâm đi về phía cổng đại viện.

“Cô là ai?”

“Mời cô xuất trình giấy mời”.

Hai gã vệ sĩ ở ngoài cổng chặn cô lại.

Không phải do bọn họ cố ý ngăn cản, mà là vì Lưu Tiểu Nguyệt đã rời khỏi nhà họ Lưu từ năm năm trước, sau đó vẫn chưa từng bước vào đây nửa bước.

Hai gã vệ sĩ này cùng lắm cũng mới chỉ làm việc ở đây hai năm mà thôi.

“Tôi, tôi tới để chúc mừng”, cô thấp thỏm lên tiếng.

“Xin lỗi cô, hôm nay khách khứa đông quá, quản gia đã dặn chỉ được cho người có giấy mời vào”, gã vệ sĩ cứng nhắc không hề có ý định cho cô đi vào.

“Lưu Bá Thiên là ông nội tôi”.

Lưu Tiểu Nguyệt đấu tranh tâm lý một hồi rồi nói.

“Hả?”

Hai gã vệ sĩ ngơ ngác nhìn nhau rồi một người chạy vào báo cho quản gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK