Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18

“Nếu anh nói đây là phần thưởng của chiến thần Đông Hoang dành cho anh vì thành tích xuất sắc trong quân đội, em có tin không?”, Trần Thiên Hạo cười nói.

Đương nhiên anh không thể nói thẳng ra rằng, chiến thần Đông Hoang chính là anh.

“Em không tin đâu. Chiến thần Đông Hoang là chỉ huy cao nhất trong quân đội, sao anh ấy có thể tặng cho một anh lính nhỏ như anh món quà tốt như vậy được?”

Dứt lời, cô lại thấy nói vậy không ổn, chột dạ lén nhìn anh.

Nhẹ giọng an ủi.

“Không phải em coi thường anh đâu. Trong lòng em anh là giỏi nhất. Cho dù là chiến thần Đông Hoang cũng không bằng anh”.

Hai mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng.

“Vậy thì sợ là em phải thất vọng rồi. Bức tranh chữ này thật sự là phần thưởng do chiến thần Đông Hoang tự tặng cho anh”.

Trần Thiên Hạo ngẩng cao đầu, bộ dạng rất đắc ý.

“Thật sao?”, Lưu Tiểu Nguyệt khó tin nhìn anh.

Cô không thể tin nổi, chồng chưa cưới của mình lại từng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với chiến thần Đông Hoang.

Càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy kích động tột độ.

“Chắc chắn là thật mà”.

“Lần này chúng ta lấy nó làm quà mừng thọ tặng ông nội em được không?”

“Đương nhiên là được rồi. Ông nội em kính phục chiến thần Đông Hoang nhất đấy. Nếu tặng bức tranh này cho ông thì giá trị sẽ cao hơn bức tranh chữ cổ kia nhiều”.

Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu đáp, sau đó lại tỏ ra không nỡ.

“Anh… nỡ tặng nó đi sao?”

“Có gì mà không nỡ chứ. Cùng lắm thì lần sau anh lại đòi chiến thần Đông Hoang một bức to hơn là được mà”, Trần Thiên Hạo bật cười lên tiếng.

“Anh lại bắt đầu chém gió rồi đấy”.

Lưu Tiểu Nguyệt chẹp miệng, ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

“Thực ra anh không cần phải lấy lòng bọn họ vì em đâu”.

“Em đã chọn anh thì cho dù bị ai ngăn cấm, em cũng sẽ không lùi bước”.

Khóe mắt cô hơi ươn ướt. Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Hạo.

“Em vốn chỉ là một đứa con riêng, đã quen với việc bị chế giễu rồi. Nhưng mà anh thì khác. Anh là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất của nhà họ Trần. Em không thể để anh phải nghe thấy những lời sỉ nhục của bọn họ”.

“Tiểu Nguyệt, em nghĩ bây giờ anh sẽ để yên cho bọn họ sỉ nhục sao?”

“Em đánh giá anh quá thấp rồi đấy”.

Anh nhìn lên bầu trời cao, ánh mắt tràn ngập tự tin.

Sau đó, anh quay sang nở nụ cười thản nhiên.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa. Mẹ bảo hôm nay muốn tự tay làm sủi cảo cho chúng ta ăn đấy, em mau đi giúp mẹ đi”.

Đuổi khéo Lưu Tiểu Nguyệt xong.

Anh lại chìm vào suy tư.

Cô gái này đa sầu đa cảm, chỉ sợ nếu tiếp xúc lâu ngày, rất có thể anh sẽ bị cô phát hiện ra sơ hở.

Sau này tránh được bao nhiêu thì tránh.

Nhà họ Lưu cũng là một gia tộc làm giàu từ bất động sản.

So với nhà họ Trần, thế lực của bọn họ lớn mạnh hơn nhiều.

Được xếp vào hàng ngũ gia tộc hạng hai của Nam Thành, ngang với nhà họ Châu của Châu Minh.

Đương nhiên, không chỉ là nhà họ Lưu nhà họ Châu, cho dù là cả bốn gia tộc hàng đầu Nam Thành là Triệu, Tiền, Tôn, Lý, anh cũng chẳng coi ra gì.

Anh đến nhà họ Lưu cũng chỉ để làm mẹ yên tâm, cho Lưu Tiểu Nguyệt một danh phận chính thức.

Từ khi biết đằng sau cái chết của bố còn nhiều uẩn khúc, trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện này.

Tối hôm đó.

Chu Tước trở về báo cáo.

“Thưa Vương, thuộc hạ đã điều tra toàn bộ mọi chuyện về nhà họ Triệu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK