Chương 40
“Bọn mày đâu, đừng bị nó dọa nạt, mình nhiều người như này, thừa sức địch lại nó”.
Vương mặt sẹo vẫy tay, gần trăm thuộc hạ lấy canđảm xông lên bao vây một lần nữa.
Trần Thiên Hạo vẫn đứng yên, chỉ có Chu Tước nhúc nhích.
Hai thanh mã tấu trong tay sáng loáng.
Cả người hệt như một cơn vũ bão lao đến.
Tim Vương mặt sẹo đập thình thịch.
Hắn giật lấy một con dao bầu trong tay thuộc hạ, mặt mày hung hăng, cầm dao xông lên.
Những người khác cũng hậm hực, thi nhau mã tấu và gậy gộc, lao thẳng về phía Chu Tước.
Ba đánh một, không chột cũng què, đã vậy, đây còn là một đám người vây đánh một người nữa chứ.
Cô ấy có mạnh đến mấy, chỉ cần bị đánh trúng một đòn thôi cũng đủ khiến cô ấy trọng thương rồi.
Nhưng Chu Tước là một trong tứ đại chiến thần ở Đông Hoang.
Đánh bại hàng triệu quân địch, thậm chí hạ gục tướng quân của địch cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Huống hồ, đây chỉ là một đám người non nớt, suy nghĩ nông cạn.
Chỉ với một cú phản công, Chu Tước dang rộng chân xuất chiêu, hệt như cánh quạt điện, khiến cho toàn bộ đao và gậy đang lao tới, quay đầu bay ngược về phía đám người kia.
Chân của đám người đó đau đến tê dại.
Chỉ cần đạp nhẹ một cái là ngã rạp về phía trước.
Thanh mã tấu trong tay Chu Tướng vẽ ngang qua cổ họng tất cả bọn chúng.
Xoẹt… xoẹt!
Chu Tước vung mã tấu có chừng mực, không giết chết ai ngay lập tức.
Cổ ai nấy đều bị kiếm xoẹt cho một nhát, máu bắt đầu từ vết chém chảy ra.
Ai ai cũng kinh sợ, vội vàng ôm chặt lấy cổ, chạy đến bệnh viện ở gần đó.
Những người còn lại thấy vậy cũng vội vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Chu Tước phản công kịch liệt, nhìn thấy Vương mặt sẹo liều mạng chạy trốn thì ngay lập tức phi thanh mã tấu trong tay ra.
“Xoẹt!”
Thanh mã tấu đâm thẳng vào bắp chân Vương mặt sẹo, đau dữ dội rồi ngã gục xuống đất.
Máu mũi và trên trán không ngừng chảy ra.
Trần Vĩnh Khang, Trần Quang Phi.
Còn có cả mấy chục công nhân ở công trường nữa.
Tất cả đều đứng im như trời trồng.
Đúng là mạnh quá!
Lúc này Trần Quang Phi mới sực tỉnh, tiến về phía trước Vương mặt sẹo, đạp cho hắn mấy cái.
Nghênh ngang phách lối.
Trần Thiên Hạo vẫn đứng im.
Chu Tước tiến lên trước, giẫm mạnh vào bắp chân Vương mặt sẹo một cái rồi rút mã tấu ra.
Vương mặt sẹo kêu lên thảm thiết, máu không ngừng chảy.
Hắn sợ hãi bò lên trước, định thoát khỏi sự kiểm soát của ác ma này.
Máu trên thanh mã tấu rơi tí tách, Chu Tước bước lên trước vài bước, giẫm lên đầu Vương mặt sẹo.
Thanh mã tấu kề sát bên miệng hắn.
Nỗi sợ hãi buộc tên mặt sẹo phải chịu khuất phục theo bản năng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh mã tấu đang kề sát miệng, đũng quần hắn cũng đã ướt sũng.
Hoành hành khắp chốn bao năm nay, đã không biết bao nhiêu mạng người chết dưới tay hắn.
Nhưng thủ đoạn cay nghiệt như này là lần đầu tiên hắn được thấy.
Và cũng là lần đầu tiên được nếm trải.
“Xoẹt!”
Thanh mã tấu xuyên qua quai hàm, Chu Tước lôi tên mặt sẹo đến trước mặt Trần Thiên Hạo.
“Quỳ xuống!”
Cô ấy vung mã tấu một cái, Vương mặt sẹo ngay lập tức quỳ xuống đất.
Khóe miệng bị thanh kiếm xé rách.
Vết thương đẫm máu, tên mặt sẹo hồn bay phách lạc, hai tay ôm chặt lấy quai hàm bị rách.