Chương 279
Các đồng nghiệp nữ khác của phòng kinh doanh ai ai cũng ăn mặc lộng lẫy, hết áo trễ cổ rồi đến váy ngắn.
Có người vì chỉ tiêu doanh thu còn bay ra tận nước ngoài phẫu thuật nâng ngực, thu nhỏ âm đạo.
Tất cả chỉ nhằm mua vui cho các ông chủ lớn.
Đương nhiên cũng có người thích những cô gái nông thôn quê mùa này.
Mãnh Quân là một trong số đó.
Nhờ vào mối quan hệ với người anh ở ngoại ô, hắn ta đã nhận đất và bắt đầu kinh doanh bất động sản, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi đã thu về hơn trăm triệu tệ tiền lãi.
Từ đó hắn ta cũng trở thành nhân vật mới nổi có tiếng tăm khắp nơi.
Vì muốn có được Hoa Nhụy, hắn năm lần bảy lượt buông lời thề non hẹn biển trước phòng kinh doanh của nhà Long Phượng.
Nếu Hoa Nhụy đồng ý ở với hắn ta một đêm thì hắn ta sẽ mua ngay một căn và thanh toán hết chi phí trong một lần.
Các nhân viên khác ai cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Đã vậy, giá một căn nhà ở đây rơi vào khoảng mười triệu tệ, nhân viên nào có thể bán được một căn thì sẽ nhận được năm phần trăm tiền hoa hồng.
Năm phần trăm đã là năm trăm nghìn tệ rồi.
Ở đô thị loại ba như Nam Thành thì mức thu nhập này đủ để ăn tiêu cả đời không cần lo nghĩ rồi.
“Hoa Nhụy, Hoa Nhụy đâu”.
Mãnh Quân ôm bó hoa tươi, phưỡn bụng đi đến phòng kinh doanh.
Hắn ta là một người đàn ông trung niên béo ục ịch, mặt phúng phính, bao quanh hốc mắt sâu là mọng mắt căng mịn.
Thêm vào đó là bộ râu lởm chởm, răng ố vàng, trông rất tởm.
Vậy mà khi hắn ta vừa đến, đám nhân viên nữ trang điểm lộng lẫy, ăn mặc sexy lại thi nhau lao tới như những con sói hoang đói khát.
“Sếp Mãnh, anh đến rồi à”.
“Woa, bộ vest sếp Mãnh mặc đúng là hàng hiệu, phải cỡ mấy chục nghìn tệ”.
“Sếp Mãnh à, anh biết nhiều hàng hiệu, anh xem áo em đang mặc này, chất liệu thế nào?”
Nhân viên nữ cong mông, nửa người trên áp sát vào người Mãnh Quân, thấp thoáng qua cổ áo trễ hình chữ V là vòng một đẫy đà, khiến hắn ta thèm chảy nước miếng.
“Được chứ”.
“Vừa to vừa trắng”.
Nhân viên nữ đó nhoẻn miệng cười tít mắt.
“Em bảo anh xem chất liệu áo chứ có bảo anh xem thứ trong áo đâu”.
Nói rồi, đôi môi đỏ rực của cô ta ghé sát bên ta Mãnh Quân, thở ra một luồng hơi nóng.
“Sếp Mãnh, anh có muốn xem các chỗ khác có trắng hay không nào?”
Mãnh Quân nuốt nước bọt “ực” một cái rồi lấy tay vỗ lên mông nhân viên nữ đó, cười lớn.
“Đợi anh xử xong Hoa Nhụy rồi chắc chắn sẽ cho em biết tay”.
Nói rồi, hắn vẫn không nỡ rời tay khỏi bờ mông cong của nhân viên nữ đó, mắt vẫn dán chặt vào chỗ áo trễ cổ, mãi lúc sau mới chịu quay người đi tìm bóng dáng Hoa Nhụy.
Mái tóc đen nhánh, nước da trắng ngần cùng phong cách ăn mặc kín đáo vẫn không che giấu được dáng vẻ yêu kiều của Hoa Nhụy. Cô ta đang đứng trong quầy lễ tân, dùng máy tính thanh toán hóa đơn.