Chương 116
“Được rồi, con cứ đi đi”.
“Hai đứa dành thời gian đi chụp ảnh cưới đi, ngày cưới sắp tới gần rồi”.
Trong giọng nói của bà Trần tràn ngập vẻ chờ mong.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.
Nhưng trong lòng anh lại khác hoàn toàn.
Anh vẫn luôn bận rộn với công việc không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể không đối mặt với hiện thực.
Vậy là anh thực sự sắp kết hôn rồi sao?
Tại thành Đông.
Bên trong tòa nhà Tứ Hợp Viện cổ xưa xa hoa.
Nơi đây là địa bàn của nhà họ Triệu, gia tộc lớn nhất Nam Thành.
Bọn họ tự lập một thôn ở thành Đông, đặt tên là thôn Triệu Gia.
Ở bờ biển phía Đông xây nên một tòa biệt thự rộng lớn, chính là chỗ ở của chủ nhà họ Triệu, Triệu Vô Cực.
Lúc này bên trong đại viện của căn biệt thự đó.
Triệu Vô Cực đang lẳng lặng đứng giữa sân.
Trước mặt ông ta là một ông già đầu tóc hoa râm, toát lên khí chất hơn người. Đó chính là Triệu Thiên Đạo.
Cũng là bố của Triệu Vô Cực, cựu phó thống lĩnh quân đội Nam Cương Bắc Thành, Thiên Đạo chân nhân của Ngũ Đài Sơn.
Lão ta vốn đã ở ẩn từ lâu không màng chuyện thế tục lại bị Triệu Vô Cực mời về bàn bạc chuyện đấu giá tại thành Tây.
“Vô Cực, hai em của con đâu?”
Triệu Thiên Đạo chắp tay sau lưng, sắc mặt hồng hào, trông như thần tiên đắc đạo.
“Dạo này em hai toàn ra ngoài học hỏi, nhưng con đã báo tin cho nó bố trở về rồi. Chắc là chẳng bao lâu nữa nó sẽ chạy về thôi”.
Triệu Vô Cực nói xong, nét mặt hiện lên vẻ do dự.
“Còn về em ba, nó…”
“Có phải nó lại chạy ra ngoài chơi bời lêu lổng rồi không? Thằng nhóc này không có chí tiến thủ, suốt ngày chỉ ham mê gái đẹp, sớm muộn gì cũng có ngày chết vì gái”.
Triệu Thiên Đạo tức giận mắng.
“Em ba chết rồi”.
Triệu Vô Cực đau khổ thông báo.
“Cái gì?”
Triệu Thiên Đạo ngoay ngoắt sang, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm ông ta.
Mặt đỏ phừng phừng, trán nổi đầy gân xanh.
“Sao nó lại chết được?”
“Bố còn nhớ Bạch Chính Xuân không?”
“Nghe tên quen quen”, Triệu Thiên Đạo gật đầu đáp.
“Không biết từ bao giờ em ba lại qua lại với con dâu của ông Bạch. Lúc nó ngủ qua đêm ở nhà con dâu nhà họ Bạch kia đã bị chết cháy”.
Triệu Vô Cực bất lực nói.
Nghe thấy thế, Triệu Thiên Đạo thở dài một tiếng.
Mặc dù Triệu Thành Phi là con ngoài giá thú của lão ta nhưng từ sau khi biết đến sự tồn tại của đứa con rơi này, lão ta đã lập tức đón về nhà nuôi dưỡng, yêu thương hết mực.
Chỉ có điều đứa con này của lão ta lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm, tính cách côn đồ khó dạy. Lão ta cũng đã từng cố gắng dạy dỗ ông ta, để ông ta tham gia vào việc kinh doanh của gia tộc.
Nhưng đột nhiên trở nên giàu có khiến Triệu Thành Phi cả ngày chìm đắm trong ăn chơi hưởng lạc, cuối cùng chẳng làm nên trò trống gì.
Nào ngờ, một lần chìm đắm này lại không dứt ra được, thậm chí còn gặp kết cục xấu số.
“Thôi bỏ đi, có lẽ đây chính là số mệnh của nó”.
Triệu Thiên Đạo bất đắc dĩ nói.
“Tình hình mảnh đất làm dự án Vịnh Lam ở ngoài thôn Triệu Gia thế nào rồi?”
“Em hai đã xin được giấy phép khai thác rồi. Chỉ có điều trước mắt chúng ta vẫn chưa dám khởi công quy mô lớn”, Triệu Vô Cực nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.