Chương 121
“Có lẽ ông vẫn chưa biết, đến cả phó thống lĩnh đội quân Đông Hoang là Tưởng Đại Vi cũng một lòng nghe theo thằng nhóc kia”.
“Hả? Còn có chuyện như vậy sao?”
Triệu Thiên Đạo cảm thấy khá bất ngờ.
Nếu chuyện này là thật thì chứng tỏ Trần Thiên Hạo và Tưởng Đại Vi có quan hệ không đơn giản.
Chẳng lẽ Trần Thiên Hạo chính là thuộc cấp của Tưởng Đại Vi?
“Thế cậu đã từng điều tra thân phận của Trần Thiên Hạo ở Đông Hoang chưa?”
Triệu Thiên Đạo không kìm được lên tiếng hỏi.
“Tôi chưa điều tra cặn kẽ, nhưng từ trước khi cậu ta trở về, quân đội ở chỗ chúng ta đã từng thông báo tin tức quân Đông Hoang trở về quê cũ. Trần Thiên Hạo chỉ là một đại đội phó nhỏ bé”.
“Thế nhưng cậu ta có thể dễ dàng đưa ra được tranh chữ thư pháp và thư tay của chiến thần Đông Hoang. Tôi cứ cảm thấy điều này không đơn giản”.
Lưu Bá Thiên tỏ vẻ kinh hãi nói.
“Ha ha ha ha, chuyện này có gì mà không đơn giản. Chiến thần của nước nước Hoa ta làm gì có ai không coi quân lính như anh em trong nhà. Đừng nói là thư tay, chỉ cần ông cầu xin, chiến thần còn có thể đích thân đến”.
Triệu Thiên Đạo cười nói.
Lời này của lão ta cũng không phải nói dối.
Chiến thần của nước Hoa thực sự đều coi cấp dưới của mình như anh em.
Đối đãi như người thân ruột thịt.
Giết người không chớp mắt, không ai địch lại nổi.
Khiến kẻ địch chỉ mới nghe tên đã sợ mất mật, nhưng không có nghĩa là chiến thần cũng đối xử với anh em như vậy.
Chỉ là do quân lính bình thường rất ít có cơ hội được gặp chiến thần.
Nghe danh vang khắp chốn, nhưng chưa được gặp người thật bao giờ.
Dần dà, chiến thần trở thành một sự tồn tại cao quý trong truyền thuyết mà quân lính chỉ có thể ngước nhìn ngưỡng mộ từ xa.
“Trước kia tôi cũng chỉ nghe nói người ta nói rằng chiến thần của nước Hoa ta coi quân bính dưới quyền như anh em ruột thịt. Nhưng bây giờ nghe cựu thủ trưởng nói như vậy, tôi tin đây là thật rồi”.
Lưu Bá Thiên nhìn sang Triệu Thiên Đạo với ánh mắt kính nể.
“Ừ, thế nên ông đừng cho rằng đây là nguyên nhân to tát lắm. Có lẽ thằng nhóc Trần Thiên Hạo kia có gì đó hơn người nên mới được Tưởng Đại Vi coi trọng như vậy”.
Triệu Thiên Đạo vuốt râu nói.
“Lúc đầu tôi còn có ý định tranh đoạt. Nhưng bây giờ cựu thủ trưởng trở về rồi, tôi không nhúng tay vào nữa đâu”.
Lưu Bá Thiên tươi cười rót trà cho Triệu Thiên Đạo.
“Ông đang nói cái gì vậy hả? Nếu lần đấu giá này xét trên hạng của công huân thì có lẽ ông sẽ có cơ hội đấy. Hơn nữa ai nói không cùng hạng công huân thì không thể cạnh tranh với nhau cơ chứ?”
Triệu Thiên Đạo cao giọng nói.