Mục lục
Đông Hoang Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3

Mỗi khi cảm thấy tuyệt vọng bất lực, cô lại gửi gắm tất cả tình cảm vào từng phong thư kia.

Để cô có thể kiên trì tiếp.

Năm năm.

Trần Thiên Hạo cuối cùng cũng quay về.

“Tiểu Nguyệt”.

Một khuôn mặt quen thuộc nhưng lại có gì đó xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.

Khuôn mặt ấy đã mất đi vẻ non nớt, thay vào đó là sự tang thương của năm tháng.

Lưu Tiểu Nguyệt cảm thấy nước mắt lưng tròng, không kìm được mà trào ra.

Người đó bước từng bước đi tới.

Càng ngày càng gần, nhưng trước mắt cô ngày càng mơ hồ.

Khí tức khó thở đè lên ngực cô, khiến hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Anh quay đầu, lén lau nước mắt.

“Tiểu Nguyệt, những năm nay, em đã phải chịu nhiều khổ cực rồi”.

Lưu Tiểu Nguyệt sụt sịt mũi, cố gắng nén nước mắt, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, cô lấy hết dũng khí, nhìn người đàn ông trước mặt.

Anh cao hơn xưa.

Sự tôi luyện của Đông Hoang đã khiến ngũ quan anh trở nên ngông cuồng, ngang ngược.

Đôi mày kiếm mắt hổ đang nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự tự tin.

Anh thay đổi rồi, trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

Ngay giây phút kia, tất cả tủi hờn đều tan vỡ, Lưu Tiểu Nguyệt không kìm được, nhào vào lồng ngực của anh.

Cô òa khóc!

“Anh à, cuối cùng anh cũng về rồi”.

“Anh có biết năm năm qua em sống thế nào không?”

Trần Thiên Hạo đau lòng, nước mắt tuôn rơi.

Những câu nói trong thư lại hiện lên trong đầu anh.

Anh đi bảo vệ quốc gia!

Em ở nhà bảo vệ gia đình nhỏ!

Mẹ anh cũng là mẹ em!

Em sẽ chăm sóc thật tốt cho mẹ!

Một câu hẹn ước nhưng phải đánh cược hết thảy.

Nói bao giờ cũng dễ.

Vô danh vô phận vào nhà họ Trần.

Cô phải chịu tất cả những lời chỉ trích.

Cô phải chịu tất cả những lời chửi rủa, giễu cợt.

E rằng, chẳng mấy ai chịu được như cô.

Mà cô chưa từng dao động, chưa từng rời khỏi, chưa từng bỏ cuộc!

Chỉ là!

Trần Thiên Hạo mặc dù là Trần Thiên Hạo nhưng không chỉ là Trần Thiên Hạo!

Món ân tình này quá nặng nề, nặng đến mức đè nặng anh, khiến anh không thở nổi.

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng bối rối.

Anh không muốn Lưu Tiểu Nguyệt bị tổn thương, chỉ sợ nói sai gì đó khiến cô nghi ngờ.

Một lúc sau, cơ thể hơi cứng ngắc của anh mới di chuyển, anh khẽ giơ bàn tay đầy vết chai sạn lên, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

“Tiểu Nguyệt, mấy năm nay em phải chịu nhiều khổ cực rồi”.

“Sau này anh sẽ không rời đi nữa, sẽ ở lại chăm sóc mẹ”.

“Và cả em nữa!”

Trần Thiên Hạo vô cùng hoang mang, cuối cùng chỉ nói được câu này.

Lưu Tiểu Nguyệt lau nước mắt, chỉnh lại quân trang cho Trần Thiên Hạo, cô ngẩng đầu, vẻ mặt dịu dàng.

“Chúng mình về nhà trước đã, mẹ đang đợi chúng mình đó”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK