Chương 110
Sâu trong đầu hắn, nửa đêm sẽ thường xuất hiện một khung cảnh khuyết thiếu.
Hắn nhìn thấy một đứa bé hoảng sợ che miệng, trơ mắt nhìn cha mẹ trước mắt bị một người thần bí mặc hồng bào tàn sát.
Mà người kia cuối cùng đem cậu bé đi.
Cậu bé kia.
Chính là hắn.
Mà điều này cũng là lý do khiến hắn quyết định do thám Trần Thiên Hạo, và hoàn toàn thần phục anh.
Tìm hiểu rõ chuyện xảy ra lúc trước, tìm người đàn ông mặc hồng bào, trả thù cho cha mẹ.
Trần Thiên Hạo hút xong điếu thuốc, làn khói vẫn ở đó, sau đó anh lấy ra một cái khuy áo hình đầu sói.
Đưa cho Kẻ Ác.
“Từng nhìn thấy biểu tượng này chưa?”
Lúc này Tiền Cẩm Lâm đi qua.
Cô ta nhìn biểu tượng trên tay Trần Thiên Hạo, hơi nhíu mày.
“Trông hơi giống biểu tượng biệt hiệu của lính đặc chủng quân bộ, nhưng cũng không quá giống”.
Kẻ Ác híp mắt, một lúc sau, con người trợn tròn.
“Từng thấy”.
“Ở đâu?”, Trần Thiên Hạo chợt giật mình.
Điều tra hồi lâu, đây là tin tức gây chấn động nhất mà anh từng nghe được.
Chỉ cần có đầu mối, thì tất cả đều có thể.
Kẻ Ác nhíu mày.
Gương mặt tái đi hơi suy tư.
“Trong một lần ám sát, đối phương là một nhóm thương nhân người nước ngoài. Trong đó có người đeo khuy áo có biểu tượng như này”.
“Chuyện đó xảy ra lúc nào”, Trần Thiên Hạo không kìm được hỏi.
Giọng của anh có hơi cao, hơi khàn khàn.
“Tầm tháng tám năm ngoái”.
“Mấy người đó là người nước nào, mày có phân biệt được không?”, Trần Thiên Hạo hỏi tiếp.
Tin tức liên quan đến khuy áo dần dần được hé mở.
“Không phải người nước ngoài, là người nước Hoa. Tôi nghe thấy khi họ cầu xin, đều là tiếng Trung nói rất sõi”.
Kẻ Ác khẳng định.
Cánh tay đứt lìa bắt đầu sưng to.
Quỳ trong thời gian dài, lại bị Trần Thiên Hạo đánh trọng thương, hắn có hơi không chịu nổi.
Hắn lảo đảo muốn ngã, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Tiền Cẩm Lâm đứng bên không hề chen lời.
Cô ta có thể thấy được, Trần Thiên Hạo vô cùng quan tâm đến xuất xứ của biểu tượng này.
Nhưng cô ta không biết nó đại diện cho thứ gì, nên không thể chen lời.
“Mày đứng dậy đi”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Kẻ Ác không đứng dậy, mà ngồi bệt xuống đất, khó khăn thở dốc.
Trần Thiên Hạo hỏi lại.
“Vậy mày biết, đám thương nhân đó đến Nam Thành tiếp xúc với ai, mục đích của họ là gì không?”
Kẻ Ác ngồi dưới đất lắc đầu.
“Không rõ, từ trước đến nay bọn tôi làm việc không được hỏi tình hình”.
Thấy manh mối càng ngày càng nhiều nhưng đột nhiên bị cắt đứt.
Trần Thiên Hạo có hơi không cam lòng.
Anh ra lệnh.
“Đi đi, tìm Lão Quỷ đến đây”.
“Sau đó Ám Dạ khu vực Nam Thành sẽ thuộc về mày”.
“Hiểu rồi!”
Kẻ Ác quỳ xuống lạy Trần Thiên Hạo, sau đó đứng dậy ôm cánh tay gãy biến mất khỏi con hẻm.