Chương 103
“Thứ hai, tôi muốn đại diện cho nhà họ Lưu tham gia đấu giá. Dựa theo tư cách của tôi chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ”.
Lưu Bá Thiên mang theo khí thế uy nghiêm, gằn từng chữ một.
Kiện Vương của tôi?
Tưởng Đại Vi cố nhịn không lao đến chỗ lão ta.
Anh ta lắc đầu.
“E rằng tôi không thực hiện được yêu cầu nào của ông rồi”.
“Tại sao”?”, Lưu Bá Thiên trợn trừng mắt.
“Thứ nhất, ai nhìn thấy Trần Thiên Hạo đánh ông? Đứng ra để tôi xem nào”.
Tưởng Đại Vi nhìn hai nhân viên kia.
Hai người kia vội vàng lắc đầu.
Lưu Phong ôm bộ mặt sưng vù.
“Tôi, tôi có thể làm chứng”.
“Anh? Anh có quan hệ gì với ông đây”, Tưởng Đại Vi chỉ vào Lưu Bá Thiên mà hỏi.
“Ông ấy là ông nội tôi”.
“Trên pháp luật, quan hệ bạn bè người thân không thể đứng ra làm chứng. Vậy nên tôi không thể hoàn thành yêu cầu này”.
Mặt Lưu Bá Thiên đỏ ửng lên.
Lão ta tức đến mức run người.
“Nhưng, hắn đánh cháu tôi”.
“Cháu ông? Cậu ta cũng là tiền bối có công sao?”
Tưởng Đại Vi híp mắt nhìn Lưu Phong.
“Không phải”.
“Vậy tôi không có bổn phận quản chuyện này, hai người có thể tự thương lượng với nhau, hoặc là cho người báo án”, Tưởng Đại Vi duỗi hai tay ra nói.
Rõ ràng.
Tưởng Đại Vi đang đứng về phe Trần Thiên Hạo.
Lưu Bá Thiên không phục.
“Vậy tại sao cậu từ chối yêu cầu thứ hai của tôi”.
“Tôi không biết nhân viên đã nói gì với ông, nhà họ Lưu, tôi chỉ công nhận Lưu Tiểu Nguyệt”.
“Nếu như ông muốn xin vào buổi đấu gia theo tư cách cá nhân. Tôi có thể cho ông cơ hội. Nhưng đại diện cho nhà họ Lưu thì không được”.
“Gia nghiệp của nhà họ Lưu là do tôi khổ cực tích lũy được, tại sao tôi không thể đại diện cho nhà họ Lưu”, Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Tưởng Đại Vi bắt nạt người ta quá đáng.
Chẳng hề giống một thống lĩnh quân đội chân chính.
“Chúng tôi không quản được chuyện nhà họ Lưu các người, chúng tôi chỉ nhận gia chủ. Nếu như không có chuyện gì khác mời mấy người rời khỏi đây”.
Tưởng Đại Vi trầm mặt nói.
Rồi đánh mắt với bảo vệ.
Họ tiến lên đuổi hai người Lưu Phong và Lưu Bá Thiên đi.
Lưu Bá Thiên nghiến răng nghiến lợi.
“Hay lắm, cái lũ cá mè một lứa các người bắt nạt tôi, chỗ này không có lý lẽ, vậy tôi sẽ đi tìm chỗ nào có lý lẽ”.
Lưu Bá Thiên tức giận rời đi.
“Ông nội, ông chờ cháu với”.
Lưu Phong ôm mặt đuổi theo.
Từ sau khi quay về từ ngân hàng Đế Phong.
Trần Thiên Hạo vốn muốn đưa Lưu Tiểu Nguyệt về nhà họ Lưu, tuy nhiên nhiều ngày không gặp bà Trần, cô bảo muốn quay về đại viện nhà họ Trần thăm bà Trần.
Cuối cùng hai người quay lại đại viện nhà họ Trần.
Bà Trần nhiều ngày không gặp Lưu Tiểu Nguyệt, vô cùng nhớ cô.
Bà thầm hiểu tính cách của Lưu Bá Thiên, nghĩ đến Lưu Tiểu Nguyệt dù là gia chủ, nhưng chắc cũng không thuận lợi.