Chương 28
“Lưu Tiểu Nguyệt, mừng thọ một bản tranh chữ của dòng họ công thần”.
Vừa nghe nói đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đặc biệt là người nhà họ Lưu.
Sắc mặt bọn họ đều trở nên cực kì khó coi.
Dòng họ công thần?
Lưu Tiểu Nguyệt?
“Chuyện gì thế này?”, Lưu Bá Thiên nhướng mày, lộ vẻ không vui.
Khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi người thấy được Trần Thiên Hạo đang dẫn Lưu Tiểu Nguyệt tiến nhanh vào phòng khách.
“Ông nội, Tiểu Nguyệt xin được chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn”, Lưu Tiểu Nguyệt hơi cúi đầu, nói.
Lưu Bá Thiên chợt nheo mắt nhìn.
Sắc mặt lão ta cực kì tối tăm.
Lão ta quay đầu liếc nhìn Lưu Cảnh Minh, gã con rể vô tích sự ở rể nhà này, lớn tiếng chất vấn ông ta:
“Anh bảo con bé tới đây à?”
Thân hình gầy yếu của Lưu Cảnh Minh hơi run lên.
Ông ta đã toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
“Không ạ, con không hề biết chuyện này”.
“Đợi khách về rồi tôi sẽ tính sổ với anh”.
Lưu Bá Thiên răn dạy một câu rồi hờ hững quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt:
“Tiểu Nguyệt, có phải cháu đã quên mất lời thề năm đó cháu từng thốt ra khi rời khỏi nhà này không?”
“Cháu đã cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lưu này”.
“Ông già này tuy cũng đã có tuổi rồi nhưng trí nhớ còn chưa đến nỗi nào”.
Đám đông trong phòng khách lặng im không một tiếng động.
Việc riêng nhà họ Lưu, bọn họ không tiện xen lời.
Châu Minh ngồi bên cạnh Lưu Bá Thiên cũng cảm thấy hơi bối rối.
Lưu Tiểu Nguyệt không là gì, nhưng Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh kia không phải hạng thường.
Ông ta cũng đã được biết đến sức mạnh sau lưng người này.
Đây chính là một nhân vật có thể hù chết phó chủ tịch thành phố đấy.
Mặc dù chẳng ai hay người này tới đây với mục đích gì nhưng Châu Minh đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, đến thời điểm tất yếu có thể ra tay biểu lộ đôi chút.
Còn về phần nhà họ Lưu…
Gia tộc này coi như ngang hàng với nhà họ Châu ông ta, bên nào không thể làm mích lòng, bên nào có thể, trong lòng ông ta biết rất rõ.
“Ông nội, hôm nay cháu về đây là để đưa Thiên Hạo tới chúc thọ”.
“Thiên Hạo ở bên Đông Hoang có tìm được một bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, có lòng đưa tới mừng thọ ông”.
Lưu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng giải thích.
“Chiến thần Đông Hoang?”
Mọi người đều ồ lên.
Mấy năm gần đây, Chiến thần Đông Hoang chính là một danh hào nổi tiếng khắp toàn bộ nước Hoa, giống như một vị thần của đất nước này.
Bất luận kẻ nào nghe nói tới đều tỏ ý vô cùng ngưỡng mộ.
Vậy mà tên nhóc này lại có thể lấy được tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang?
Ông cụ Lưu hừ lạnh một tiếng, châm chọc:
“Thật à?”
“Mấy năm nay, ông cũng đã từng được thấy khá nhiều tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, nhưng chỉ e, có một số người vốn chẳng có bản lĩnh gì cho nên lấy hàng giả ở đâu ra để lòe người”.
Người thu lễ nhận lấy bản tranh chữ, đưa tới trước mặt Lưu Bá Thiên.
Lão ta liếc mắt nhìn qua.
Một giây sau, hai mắt thoáng híp lại.
Con ngươi lão ta đã lóe lên một tia sáng khác thường.