Chương 102
Hai nhân viên tiến lên ngăn cản.
Có mấy người lao đến ép sát Trần Thiên Hạo.
“Đồng chí, anh hơi quá tay rồi đấy”.
Mấy người đánh mắt, rút côn điện ra từ eo, có vẻ muốn khống chế Trần Thiên Hạo.
“Đánh hắn cho tôi”.
Lưu Bá Thiên hét lớn.
Lưu Tiểu Nguyệt vội vàng tóm lấy tay Trần Thiên Hạo, có hơi lo lắng.
Đương nhiên không bất an như lúc trước.
Sau khi Trần Thiên Hạo quay về.
Anh ngông cuồng không ai bì nổi, có thể chèn ép bất kỳ ai bất mãn với anh.
Nhà họ Trần.
Nhà họ Lưu.
Nhà họ Chu.
Bao gồm cả nhà họ Tiền.
Cùng với ngân hàng Đế Phong!
Hôm nay, ngay cả phó thống lĩnh của đội quân Đông Hoang Tưởng Đại Vi cũng vô cùng khách khí với anh.
Nghĩ đến chuyện anh có thể lấy ra được tín thư của chiến thần Đông Hoang viết, có những lúc cô thực sự hoài nghi.
Trần Thiên Hạo chính là người bên cạnh chiến thần Đông Hoang.
Cửa thang máy mở ra.
Tưởng Đại Vi vội vàng chạy đến.
Nhân viên vừa thông báo cho anh ta, vậy nên Tưởng Đại Vi liền bỏ công việc trong tay xuống xông đến đây.
Vừa nhìn mấy người đang bao quanh Trần Thiên Hạo muốn ra tay.
Anh ta tiến lên đạp ngã mấy người ở phía trước.
“Cút”.
Một tiếng cút vang lên mấy người kia vội vàng bò dậy, sắc mặt hoảng sợ lui ra xa.
Hai nhân viên bảo vệ Lưu Bá Thiên nhìn nhau sững sờ.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lưu Bá Thiên kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chẳng nhẽ Tưởng Đại Vi đánh sai người sao?
“Phó thống lĩnh Tưởng, người này mới là kẻ gây chuyện”.
Lưu Bá Thiên nuốt nước bọt, không nhịn nổi nói.
Tưởng Đại Vi tràn đầy lửa giận.
Tưởng Đại Vi thờ ơ nhìn Lưu Bá Thiên.
“Tôi phải làm thế nào còn cần ông dạy sao?”
Lưu Bá Thiên bực tức, nhưng chẳng dám nói gì.
Cùng lúc đó, trong lòng thầm nhớ đến lời nhân viên nói. Nhà họ Lưu chỉ công nhận mình Lưu Tiểu Nguyệt.
Chẳng nhẽ Trần Thiên Hạo thực sự có quan hệ với Tưởng Đại Vi sao.
Nghĩ đến đây, lão ta có hơi bất an.
“Lưu gia chủ, người anh em Trần, không dọa hai vị chứ”.
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu.
Quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng không nói gì.
Cô càng ngày càng hoài nghi thân phận thật sự của anh.
“Ban nãy ông muốn tìm tôi?”, Tưởng Đại Vi nhìn Lưu Bá Thiên.
“Lão đây năm mươi năm trước từng là quân chiến đấu, dành được không ít huân chương chiến đấu hạng một. Bây giờ tôi có hai yêu cầu”, Lưu Bá Thiên vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng.
“Hóa ra là tiền bối, có chuyện gì ông cứ nói”.
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi dịu hơn nhiều.
“Thứ nhất, tôi muốn kiện tên Trần Thiên Hạo này, dám đánh trưởng bối có chiến công ở địa bàn của quân Đông Hoang, tôi hy vọng mấy người sẽ xử lý”.