Chương 82
Một cái vỗ đầu kia có ý nghĩa gì.
Tưởng Đại Vi đang vô cùng hối hận vì ban đầu nói chuyện lỗ mãng với Trần Thiên Hạo.
“Chuyện hôm nay anh giải quyết không tệ”, anh thản nhiên cất giọng nói.
“Thuộc hạ không biết ngài sẽ đích thân tới đây”.
Cơ thể anh ta khẽ run rẩy.
“Không sao, không ai biết thân phận của tôi cả”.
“Cho nên sau này anh không để lộ ra là được”.
Dứt lời, anh liền đứng dậy bỏ ra ngoài.
Tưởng Đại Vi vẫn quỳ dưới đất, dõi mắt nhìn theo bóng lưng của anh.
Giây phút anh ta đứng lên, hai chân như mất hết sức lực mềm oặt xuống, cả người mất khống chế ngã lăn ra đất.
Tại đại viện nhà họ Lưu.
Bên trong nhà chính rộng lớn.
Đối diện cửa là một chiếc bàn tám cạnh cổ xưa.
Hai bên được bày biện ghế dựa sáng loáng.
Trước kia chủ nhân của ghế dựa này là Lưu Bá Thiên.
Nhưng bây giờ, lão ta đã không còn là chủ nhà họ Lưu nữa.
Lão ta đang ngồi trên ghế dựa làm bằng gỗ táo ở một góc.
Nhàn nhã híp mắt lại. Trên chiếc bàn vuông ở trước người ông ta có một ấm trà nóng hổi, hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp chốn.
“Ông nội, nhà họ Lưu chúng ta thật sự có cơ hội tham gia đấu giá mảnh đất công nghiệp ở thành Tây”.
Lưu Tiểu Nguyệt đứng trước bàn kích động báo tin.
Lưu Bá Thiên hờ hững mở mắt ra, nhìn cô một cái.
Chẹp miệng tỏ vẻ không vui.
“Tiểu Nguyệt, ông đã nói như thế nào rồi? Bây giờ cháu là chủ nhà họ Lưu, muốn làm gì cháu cứ tự quyết định là được”.
“Nhưng mà ông mới là người sở hữu công huân. Nếu ông không chịu ra mặt, chúng ta không thể thành công được”, cô rối rít giải thích.
Cô đã thuyết phục Lưu Bá Thiên suốt cả một buổi sáng, thế nhưng lão ta vẫn cứ bày ra thái độ lạnh nhạt giống như chuyện này chẳng liên quan tới mình.
Thái độ đó khiến cô cực kỳ giận dữ.
Thế nhưng cô vẫn phải cố nhẫn nhịn, dịu giọng khuyên nhủ.
“Tiểu Nguyệt, không phải ông không chịu ra mặt cho cháu. Chẳng lẽ cháu nghĩ trong mấy gia tộc hàng đầu kia không có ai sở hữu công huân sao?”
“Chưa nói tới các thành phố khác, chỉ riêng ông cụ nhà họ Triệu kia năm xưa là cấp trên trực tiếp của ông đấy”.
Giọng điệu của Lưu Bá Thiên có chút trào phúng. Lão ta ngồi dậy chậm rãi rót trà đầy chén.
Hương trà nhài nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng.
Lưu Tiểu Nguyệt còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào.
Thực ra lời lão ta vừa nói cũng không sai.
Nếu nhà họ Triệu có người sở hữu công huân thì với tương quan thế lực hiện giờ, nhà họ Lưu bọn họ làm gì có cửa đi tranh suất đấu giá với người ta.
Hơn nữa còn có gia tộc đến từ các thành phố khác cũng đang lăm le vị trí đó.
Bọn họ cũng là gia tộc số một số hai của thành phố họ.
Không thể nào không có lấy một người có công huân.
Nhưng cô vẫn không cam lòng.
Cô mím môi thật chặt.
“Cho dù không thể thành công, cháu vẫn muốn thử sức một phen”.
Lưu Bá Thiên lạnh lùng nhấp một ngụm trà, súc miệng ùng ục rồi nhắm mắt lại, không thèm ngó ngàng gì đến cô nữa.
Cô buồn bực giậm chân rồi quay người bỏ đi.
Nghe thấy tiếng bước chân ngày một xa dần, Lưu Bá Thiên mới phun nước trà trong miệng ra.
Ánh mắt lão ta lóe lên một tia mỉa mai.
Lão ta cầm điện thoại lên.