Chương 338
“Hự!”
“Rốt, rốt cuộc cậu ta có thân phận gì?”
“Mà đến cả phó thống lĩnh một đơn vị trực thuộc quân Đông Hoang và người có địa vị cao hơn phải đứng chờ mệnh lệnh như vậy?”
Tào Mãnh đã bị dọa sợ kinh hồn bạt vía, dứt khoát quỳ rạp xuống trước mặt anh.
“Chủ nhân, chủ nhân, tôi xin được làm chó của ngài”.
Trần Thiên Hạo dửng dưng nhìn ông ta một lúc rồi gật đầu.
“Phải chuẩn bị nghe lệnh của tôi bất cứ lúc nào. Còn bây giờ ông cút được rồi”.
Ông ta gật đầu lia lịa, sau đó chạy như bay trở về du thuyền của mình.
“Mọi người điều tra đến đâu rồi?”
Anh nhìn ra mặt biển mênh mông, cất giọng hỏi Thanh Long.
“Chưa phát hiện được manh mối gì, nhưng người của chúng ta phát hiện chiếc mô tô kia ở cảng biển gần Đế Đô. Có lẽ đối phương đã vào Đế Đô rồi”.
“Được”.
Anh lặng lẽ gật đầu. Xem ra, anh không thể không tới Đế Đô một chuyến.
Trên đường trở về cảng biển Nam Thành bằng tàu chiến, anh nhận được một cuộc gọi từ Hoa Nhụy.
Giọng nói của cô ta trong điện thoại vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng.
“Hu hu, anh Trần, tôi không biết tìm ai khác nữa. Thật sự hết cách rồi, xin anh hãy giúp tôi. Tôi cầu xin anh”.
“Hả? Hoa Nhụy, cô bình tĩnh lại đã, có chuyện gì từ từ nói”, anh nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Bố tôi, bố tôi…”
“Ông ấy uống rượu say bị người ta đâm xe, bây giờ đang trong phòng cấp cứu”, cô ta bật khóc nức nở.
“Cứu người quan trọng nhất. Cô đừng khóc nữa, cô không có tiền sao? Cần bao nhiêu?”, anh vội vàng hỏi thăm. Cho dù anh chỉ gặp cô ta một lần nhưng anh vẫn cảm thấy giữa mình và cô ta có mối duyên phận rất đặc biệt.
Cho nên nếu cô ta gặp khó khăn, anh cũng sẽ đồng ý ra tay cứu giúp.
“Tiền thì tôi tạm thời chưa cần đến, là chuyện khác cơ. Người đâm vào bố tôi rất có quyền có thế. Bây giờ bọn họ không chỉ không chịu trách nhiệm mà còn muốn bắt chúng tôi phải bồi thường”.
“Xe của người ta tận mấy triệu, chúng tôi làm gì có tiền trả nổi. Hu hu…”
“Cái gì?”
“Đâm người ta còn muốn người ta bồi thường cho? Đúng là ức hiếp người quá đáng”.
“Cô đừng sợ, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi sẽ qua đó ngay”.
Trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng dâng lên lửa giận. Lúc đầu không tìm được người thần bí kia đã đủ khiến anh nổi nóng, trên du thuyền gặp bao nhiêu chuyện không hay, bây giờ lại còn nghe được chuyện vô lý như vậy.
“Tôi đang ở đường 315, cách Long Phượng Gia Viên 1 km, gần thôn chúng tôi”.
“Được, cô chờ một lát, tôi sẽ tới ngay”.
Sau khi cúp máy, anh nhanh chóng lái xe đến đó.