Tôi tên là Đồng, năm nay 18 tuổi, đang là tài xế xe bus thực tập.
Tối nay tôi cùng sư phụ đánh xe minibus vào thung lũng Lý Gia, qua giao lộ thì có một cô gái mặc đồ đỏ đứng đón xe. Tôi cảm thấy rất lạ, giờ đã hơn 12h đêm rồi mà, sao lại có người chờ xe bus?
Tuy trong lòng thấy kỳ quái, nhưng nào có ai chê tiền bao giờ, tôi đang định dừng xe thì sư phụ đang ngủ ở ghế sau chợt tỉnh lại: "Đừng có dừng, hôm nay không bắt khách!"
Khó hiểu thật, hôm nay sư phụ làm sao thế nhỉ, thay đổi tính nết à? Bình thường để có thêm một khách, mười mấy hai mươi phút ông ấy còn chờ, giờ tiền dâng đến miệng lại không nhận? Có điều sư phụ đã nói tôi nào dám không nghe, chỉ ngoan ngoãn dạ một tiếng.
Tôi không đạp phanh, chiếc minibus cũ nát từ từ lướt qua cô gái, vẫn không nhịn được mà liếc một cái. Cô gái thật xinh, ngũ quan cân đối, người toát ra một khí chất cao quý cổ điển hiếm thấy.
Cô ấy đứng im tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, đôi mắt rất đen, rất sáng, long lanh trong suốt. Thấy tôi không dừng xe, đôi môi cô mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ là ánh mắt đầy u oán, ánh mắt khiến người nhìn không đành lòng. Tôi không nhịn được, nói: "Sư phụ, cho cô ấy lên đi, cũng thêm vài đồng tiền xe mà."
Sư phụ trừng mắt lườm tôi, hung tợn nói: "Bảo không đón khách thì đừng có đón, nói nhảm gì vậy? Còn vô nghĩa nữa thì mai khỏi tới đi làm."
Thấy ông ta nổi nóng, tôi không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lái xe chạy tiếp. Nhưng tâm thì vẫn đặt ở cô gái áo đỏ vừa rồi, ánh mắt u oán của cô ấy cứ luẩn quẩn trong đầu. Theo bản năng, tôi liếc gương chiếu hậu, đây chỉ là động tác vô ý thức, nhưng không ngờ là trông thấy cô gái kia, cô ta còn cười nhạt với tôi, cười rất e thẹn.
Là một con nhà nông nhưng tính tôi lại thích tiểu thư khuê các, khóe miệng không tự chủ mà khẽ nhếch lên.
Ơ, mà không đúng!
Tôi nhìn xuống bảng điều khiển xe, tốc độ 60km/h hơn nữa đã qua giao lộ Lý Gia một lúc, sao cô gái vẫn còn ở đằng sau?
Nháy mắt da đầu tôi tê dại, lông tơ toàn thân dựng đứng, không phải chứ?!
Sợ đến hốt hoảng, tôi cố lấy hết can đảm nhìn lại gương chiếu hậu một lần, phía sau chỉ là bóng tối thăm thẳm, làm gì có cô gái nào. Hóa ra là mình hoa mắt!
Chạy xe được mấy phút, theo thói quen tôi lại liếc gương, thứ đập vào mắt khiến tôi giật mình la lớn. Cô gái mặc áo đỏ lại xuất hiện trong gương, còn đứng ở vệ đường mà ngẩn ngơ chờ, giống như một người vợ đang ngóng chồng về nhà vậy.
Bị tiếng kêu của tôi đánh thức, sư phụ càu nhàu: "A Đồng, chuyện gì thế?"
Tôi sợ đến trắng bệch mặt, run run đáp: "Con...con lại trông thấy cô gái áo đỏ kia."
Sư phụ nghe xong cũng biến sắc, luống cuống: "Đừng quay đầu lại, đừng nhìn cô ta nữa, mau lái xe đi tiếp!"
Không phải tôi nhát chết, mà hơn nửa đêm, ở vùng hoang vắng lại gặp chuyện này, chưa chắc các bạn đã khá hơn tôi đâu.
Tôi lập tức chạy tới giao lộ phía trước, sư phụ bảo tôi đánh xe vào gốc cây ven đường. Mặc dù không hiểu sao ông ấy muốn làm vậy, nhưng tôi cũng chẳng kịp nghĩ ngợi, quẹo xe vào ven đường. Dừng xe, sư phụ bảo tôi tắt máy, tắt đèn, ông mở ngăn kéo ghế phụ ra, lấy hai cây nến sáp ong, dặn dò: "Ở yên trên xe, đừng nói gì, càng không được gọi lớn."
Tôi gật đầu lia lịa, vốn đã sợ tè ra quần, sư phụ nói gì thì chính là cái đó. Sư phụ cầm hai cây nến xuống xe, đi ra giữa đường cái, tôi nhìn chăm chú về hướng đó, chỉ sợ cô gái kia sẽ đột nhiên xuất hiện, lòng căng thẳng đến không dám hít thở.
Sư phụ đến giữa con đường, cầm ngọn nến khua chân múa tay mấy cái như đang tìm phương hướng, sau đó ngồi xổm xuống đất. Ông ấy cắm hai cây nến xuống đường, lấy hộp diêm ra, châm lửa. Giữa đêm hôm khuya khoắt, thắp hai cây nến ở ngoài đường, nhìn thật quỷ dị.
Chắc các bạn cũng từng nhìn thấy nến sáp ong ở đường cái rồi, thậm chí chúng còn bị xe đi đường cán nát, tôi cũng vậy. Trước đây thì vẫn nghĩ là do ai đó không cẩn thận làm rơi, nhưng giờ thì xem ra chuyện không đơn giản như vậy.
Sư phụ châm hai ngọn nến xong thì liền chạy về, ông nói với tôi: "Lái xe ban đêm nhiều, khó tránh khỏi gặp những chuyện kỳ quái. Nhưng không cần phải sợ, ngươi không phạm ta thì ta không phạm ngươi. Nhìn thấy ta thắp nến không, đó gọi là 'đèn dẫn đường'; không phải dẫn đường cho chúng ta, mà là chỉ đường cho 'họ'. Nói trắng ra là, chỉ cho họ một con đường sai."
Tôi hơi ngơ ra, gật đầu.
Sư phụ giơ tay nhìn đồng hồ: "Cô ta ở đây khoảng 15 phút, nếu không tìm thấy đường sẽ rời đi."
Tôi lại gật đầu như cái máy, đầu óc có chút choáng váng. Mười lăm phút chỉ là mười lăm phút, nhưng trong trường hợp này, quãng thời gian đó còn dài hơn cả một năm.
Tôi với sư phụ ngồi trong xe, vừa kinh vừa sợ, thi thoảng lại ngó nhìn hai ngọn nến dưới đường. Ngàn vạn lần đừng bị gió thổi tắt, nếu nó bị tắt, hậu quả có thể tưởng tượng...
Có lẽ là tôi đã gặp may, thường thì ban đêm gió đều rất lớn, nhưng hôm nay không biết thế nào, thời tiết vô cùng oi bức, chẳng có cơn gió nào.
Sư phụ liếc nhìn thời gian liên tục.
Còn 14 phút...
Mười phút...
Cô gái áo đỏ vẫn chưa xuất hiện, hẳn là không tìm thấy chúng tôi.
Năm phút...
Một phút...
Cuối cùng thì cũng chịu đựng được qua 15 phút, tôi có thể nghe rõ ràng tiếng sư phụ thở phào, trong lòng cũng tự buông lỏng, chắc là đã tránh được một kiếp.
Sư phụ hỏi tôi: "Sợ không?"
Hỏi thừa, không sợ mới là lạ!
Có điều, dù sắc mặt trắng bệch, tôi vẫn lắc đầu: "Không sợ!"
Dù ít tuổi, nhưng tôi biết, chỉ cần nói sợ, sư phụ sẽ nghĩ tôi không có tư cách ăn bát cơm nay, ngày mai liền đổi người khác. Ông ta cười nhạt: "Không tồi, lái xe!"
Lần nữa khởi động chiếc minibus, tôi lùi xe ra khỏi vệ đường. Tuy rằng sư phụ nói đã cắt đuôi được cô gái, nhưng trong lòng tôi vẫn bất an, sợ cô ta đột nhiên xuất hiện, toàn thân căng thẳng không thôi. Sư phụ nhìn tôi, nói: "Bát cơm này không dễ ăn đâu, nhất định phải biết về một số thứ kiêng kỵ, chỉ cần phạm sai lầm thì hối không kịp. Nhớ kỹ lời sư phụ dặn, mùng 1, 15 không được đi đường đêm, thanh minh, trung nguyên, giá y càng không được đi, trông thấy một người đứng đợi xe một mình tuyệt đối không được dừng. Nhớ kỹ, lái xe ban đêm đừng có gọi tên đối phương, nếu bị nghe thấy..."
Tôi sốt ruột: "Bị nghe thấy sẽ làm sao?"
Sư phụ tức giận lườm tôi một cái: "Cậu nói thử xem?"
Đầu tôi nhảy bộp một cái, còn nhớ rõ ban nãy lúc bị giật mình, sư phụ đã gọi tên tôi, nhăn mặt nói: "Sư phụ, ban nãy người kêu tên con."
Sư phụ cau mày: "Sao có thể?"
Vừa nãy đúng thật là ông đã kêu tên tôi, sắc mặt sư phụ dần thay đổi. Chắc nghe tôi hỏi nên ông mới sực nhớ ra: "Nếu...nếu ta gọi tên cậu thật..."
Sư phụ còn chưa nói hết câu thì cô gái áo đỏ đã lần nữa xuất hiện ở giao lộ phía trước. Cô ta vẫn đứng chờ ngây ngốc, tôi sợ đến mức miệng há tròn, trán toát mồ hôi hột. Sư phụ la lên: "Đừng nhìn, đừng nhìn cô ta, coi như không trông thấy gì cả, chạy xe qua, chạy xe qua..."
Tôi cắn răng, dùng sức đạp chân ga cho xe vọt qua, một hơi chạy thẳng mấy dặm, tôi gấp đến sắp khóc: "Sư phụ, làm sao bây giờ?"
Sư phụ không trả lời tôi, sắc mặt ông cũng rất xấu, tay kéo ngăn kéo ra, bên trong là một bao thuốc lá. Sư phụ không nghiện thuốc, nhưng ai lái xe ban đêm cũng đều chuẩn bị sẵn, lúc nào tinh thần hết chịu nổi sẽ hút một hai điếu. Sư phụ châm thuốc, rít mạnh mấy hơi, hô: "Chạy, chạy đến trời sáng!"
Đây là biện pháp duy nhất.
"Để ta lái!" Sư phụ nhảy vào ghế lái, giẫm chân ga tăng tốc lên hết cỡ. Tôi định bảo là sư phụ lầm đường rồi, nhưng không dám mở miệng, ông là một tài xế già, con đường này đã đi qua mấy trăm lần, không có khả năng sai được. Sư phụ lái xe vòng quay mấy thôn làng gần đó, việc này còn dày vò hơn ban nãy trốn ở gốc cây. Tôi nhìn bầu trời đen thăm thẳm, hãy mau sáng lên đi!
Chỉ cần gà trống gáy sáng, chúng tôi sẽ được cứu. Nhưng giờ mới có hơn 12h, kể cả mùa hè mặt trời lên sớm cũng phải đến 4, 5h trời mới sáng. Từ giờ đến 4h còn lâu lắm.
Chiếc xe chạy vòng quanh thôn hơn gai tiếng đồng hồ thì đèn cảnh báo hết xăng bật sáng, sắp hết xăng!
Tim tôi nhảy loạn xạ.
Nét mặt sư phụ cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, hết cách rồi, giờ mới 3h sáng, một tiếng nữa mặt trời mới lên...