Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp nhị gia cứ như vậy mà bỏ đi, việc này làm tôi thấy rất lạ, hắn buông tha mình dễ dàng như vậy ư?

"Hắn cứ thế mà đi à?" Tôi hỏi.

Ông già mù đáp: "Nhìn lại tấm thiếp mời trên tay cậu đi."

Tôi tò mò mở ra, nội dung cũng giống Diệp nhị gia vừa nói, 13 tháng 10 âm lịch, gõ chuông chấn quỷ của Diệp gia, bên dưới là chữ ký của Nhất Diệp.

Lâm Đông hỏi: "Gõ chuông chấn quỷ nghĩa là gì?"

Ông già mù trả lời: "Dân gian dưỡng quỷ thiếp là vì đàn ông nghèo không lấy được vợ, dưỡng quỷ tử là vì vợ chồng không sinh được con, nhưng âm dương sư dưỡng quỷ thì là để đấu lẫn nhau."

Tôi kinh ngạc: "Đấu quỷ?"

"Không sai, chính là đấu quỷ. Gõ chuông chấn quỷ cũng giống như ký giấy sinh tử rồi bước lên lôi đài, không chết không ngưng."

Tôi thầm than không xong, nhất định Diệp gia đã biết kẻ phá âm dương thuật của họ là một hồn ma. Nhưng họ hiểu lầm rồi, tôi đâu có dưỡng quỷ chứ.

"Tôi có dưỡng quỷ đâu." Tôi nói.

Ông già mù thở dài: "Hôm qua cứu cậu là một con ma, việc này đối với Diệp gia mà nói là nỗi nhục nhã vô cùng, chắc chắn họ phải lấy lại thể diện, một là cậu chết, hai là hồn ma kia chết."

Tôi cả giận: "Họ thật quá vô lý đi."

Ông già mù nói: "Gia tộc âm dương sư chưa bao giờ nói đạo lý, thứ họ thờ phụng là chính nghề nghiệp của mình, bất kính quỷ thần, ai mà nói lý với họ được?"

Chính bởi như vậy nên âm dương sư mới không thể xuất đầu lộ diện, chỉ có thể ở sau lưng mà giả thần giả quỷ.

Mười ba tháng mười âm lịch. Giờ là sắp sang tháng 8, nói cách khác thì còn hai tháng rưỡi nữa, ông già mù nói: "Cậu cũng không cần quá lo lắng, hồn ma cứu cậu hôm qua đã thắng một lần, sẽ có thể thắng lần thứ hai, chứ chưa chắc sẽ thua."

Lão già này thật có tâm cơ, lại thử lòng tôi về việc quỷ thiếp, tôi nói: "Nhưng tôi không biết ai cứu mình hôm qua thậy, đi đâu tìm bây giờ?"

Ông già tức giận ra mặt: "Danh Đồng, cậu làm tôi quá thất vọng. Đến nước này rồi còn không nói thật với tôi, có phải cứu cậu chính là quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc kia không? Tiểu tử ngu ngốc, cậu bị lừa rồi!"

Tôi giật mình trợn tròn mắt, sao ông ta biết quỷ thiếp cứu tôi?

Ông già mù kích động: "Nó đang mê hoặc cậu."

Tôi cả giận: "Cô ấy cứu tôi, nếu không có cô ấy, tôi đã chết!"

Hơn nữa tính cho tới giờ, cô ấy đã cứu tôi hai lần. Ông già mù nói: "Danh Đồng, sao cậu cứng đầu thế, cậu tiếp xúc với giới âm dương sư không phải ngày một ngày hai, sao vẫn không hiểu, chết chưa phải là kết thúc?"

Tôi ngây ra.

Đối với âm dương sư mà nói, đúng, chết chưa phải là kết thúc. Ông già mù tiếp: "Nó đang lừa cậu tiểu tử ngu ngốc, đừng quên sư phụ cậu là ai giết, Xuyến Xuyến là ai giết..."

Đầu tôi ong lên.

"Tôi quá thất vọng về cậu rồi..." nói xong ông già mù đi về phía nhà chờ.

Tôi nói: "Nổi nóng cái quái gì chứ."

Mặc dù quỷ thiếp đúng là khả nghi, rất nhiều chứng cứ đều chống lại cô ấy, nhưng cô ấy đã cứu mình hai lần! Có cảm giác mình bị đám người này xỏ dây thừng vào mũi mà dắt tới dắt lui, luẩn quẩn mãi trong vòng bí mật.

Lâm Đông hỏi: "Cậu không sao đấy chứ?"

Tôi lắc đầu: "Lâm Đông, có phải tôi ngu ngốc lắm không, dễ bị lừa gạt?"

Lâm Đông đáp: "Ngu ngốc hay không chỉ là tương đối thôi. Ví dụ cậu muốn lừa tôi, tôi không bị lừa mới lạ. Chỉ cần bảo tôi trúng tà, rồi sai tôi làm gì, tôi chỉ biết nghe theo, bởi có hiểu gì về âm dương thuật đâu."

Ánh mắt tôi sáng lên: "Đúng vậy!" Nói trắng ra vẫn là do thực lực mình quá yếu, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào bọn họ. Tôi nói: "Anh nói đúng lắm, nhưng không thể cứ tiếp diễn như vậy được, nếu cứ tiếp diễn chỉ có ngày càng nguy hiểm, cuối cùng sẽ vạn kiếp bất phục."

Có Lâm Đông nhắc nhở, tôi không thể tin bất kỳ ai trong số họ nữa, tôi phải nhanh chóng trưởn thành, có năng lực mới chứng minh được thật giả trong lời nói của họ.

Ai lừa ai, còn chưa chắc đâu!

Tôi tính sẽ làm lành với ông già mù trước, mặc kệ lão là tốt hay xấu, cứ tạm thời thế đã, bèn đi tìm lão để xin lỗi.

Thấy thái độ của tôi, ông già mù cũng tỏ ra thông cảm, dù sao thì ai cũng sẽ tin tưởng kẻ từng cứu mạng mình.

Chuyến xe về Tây Xuyên sớm nhất là 9h30, còn hơn 1 tiếng nữa. Tôi và Lâm Đông đi mua chút đồ vặt, lúc quay lại ông già mù không còn ở nhà chờ nữa, chắc đi dạo đâu đó hoặc cũng đi mua đồ. Tôi bảo Lâm Đông chờ chút, tranh thủ đi toilet. Lúc đi toilet xong, ra ngoài thì bắt gặp ông già mù đang gọi điện ở tiệm tạp hóa, mặt lão nở nụ cười.

Trước giờ tôi chưa từng thấy lão cười, gương mặt u ám mà giờ lại đang cười, còn cười rất thân thiết, có một cảm giác tình cảm trong đó.

Ông ta gọi điện cho ai?

Quái lạ, ông ta nói mình cô đơn không nơi nương tựa, không thân nhân cũng chẳng bạn bè, thế ông ta đang gọi điện cho ai.

Ông gì mù cười rất thoải mái, lưu luyến mãi rồi mới cúp máy, tôi vội lẩn vào dòng người, thực chất cũng không cần trốn vì lão mù mà, nhưng chắc tự chột dạ nên tôi mới làm vậy.

Ông già mù đi khỏi, tôi chạy vào tiệm tạp hóa, nhấc điện thoại ông ta vừa dùng lên, nhấn nút gọi lại. Tai nghe vang lên tiếng bíp dài, sau đó giọng tổng đài viên thông báo: "Dãy số bạn vừa gọi không có."

Sao có thể? Tôi nhấn tiếp nút gọi lại, kết quả vẫn giống nhau, sau tiếng bíp là giọng tổng đài viên báo số vừa gọi không có. Chợt ngửi thấy mùi thơm, phát hiện bên cạnh điện thoại có rơi chút tàn nhang. Chẳng lẽ...

Cú điện thoại vừa rồi không phải gọi cho người sống? Nháy mắt toàn thân tôi sởn gai ốc, tay càm điện thoại run lên.

Đột nhiên có tiếng ông gì mù vang lên phía sau: "Ông chủ, quên trả tiền." Tôi sợ đến hồn phi phách tán, nín thở không dám phát ra tiếng động.

Chủ quán nói: "Một tệ."

Ông già mù đưa tiền rồi xoay người rời đi, tôi cũng không dám gọi lại tiếp, đi vòng đường khác quay về trước ông ta.

Lúc về tới nơi, nụ cười trên mặt ông già mù đã không còn, vẻ lạnh băng được khôi phục. Ngồi xuống ghế, tôi bóc quả quýt cho ông ta nhưng ông ta không cần.

Dọc đường đi cũng coi như thuận lợi, hơn 5h chiều thì chúng tôi về đến Tây Xuyên. Vừa xuống xe, ông gì mù liền phải tới nhà tang lễ, dặn có việc gì thì gọi điện, còn nhắc tôi nhất định không được tin tưởng quỷ thiếp, cần điều tra tiếp xem cô ta có phải Diệp Tiểu Tình hay không.

Việc này lão không nói thì tôi cũng sẽ điều tra. Không chỉ riêng xác minh cô ấy có phải Diệp Tiểu Tình, mà còn muốn truy ra nơi trốn của Trương lão hăn, giết lão trả thù cho sư phụ.

Tôi bảo Lâm Đông: "Anh về trước đi, tôi đến chỗ ông gì mù xem sao."

"Cậu định theo dõi ông ta?" Lâm Đông là cảnh sát, vừa nghe là biết tôi muốn làm gì.

Tôi gật gật đầu, Lâm Đông căn dặn phải cẩn thận.

Đi theo ông già mù, được chừng bốn năm trăm mét thì lão đột nhiên dừng lại. Tôi lập tức căng thẳng, lẽ nào bị phát hiện? Tai của người khiếm thị vốn thính hơn người thường rất nhiều, cho nên tôi không dám tới gần, giữ khoảng cách khá xa rồi mà?

Sau khi khựng lại, ông già mù đi tới một góc bồn hoa ven đường, bỏ túi xách xuống, lấy ra hai ngọn nến trắng, làm y như mấy lần trước.

Lão vẫn đề phòng con quỷ kia!

Chuyến hành trình lên tỉnh lần này, từ lúc bắt đầu lão đã luôn đề phòng nó, tôi còn tưởng mục đích của nó là mình, xem ra không phải.

Làm xong việc, ông già mù lại đeo túi xách lên, cầm cây gậy cũ mò đường đi về phía trước. Dọc đường đi, ông ta đều rất cẩn thận, bất cứ đến một chỗ ngoặt quan trọng nào cũng sẽ làm phép một lần.

Hơn nữa ông ta không ngồi xe mà chỉ đi bộ. Tới giao lộ gần nhà tang lễ phía tây, vốn tưởng ông ta sẽ đi vào, thật không ngờ lại đi ngang qua luôn. Ông ta không ở đó, vì sao lại nói dối mình là làm việc và ở trong nhà tang lễ?

Đi thêm một dặm, ông già mù rẽ vào một con ngõ nhỏ tối tăm, đi tới cuối ngõ, đẩy cửa một căn nhà gỗ nhỏ bước vào. Không lâu sau, ông ta lại từ căn nhà đó đi ra, trên tay cầm nến sáp đỏ, cắm xuống đất cạnh cửa. Cắm xong thì lại quay vào, việc này là sao?

Nhớ đến bác gái nhà Diệp gia hôm qua, trước khi vào nhà cũng làm như vậy, chuyện này đại biểu cho cái gì? Không biết trong cuốn sách cũ có nhắc đến việc này không, cắm một cây nến đỏ trước nhà...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK