Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Tâm pháp sư dùng kiếm chỉ kẹp cây nhang, giơ về phía trước nửa mét, rồi đi theo làn khói. Chúng tôi thì bám sát theo lão, đây không phải nhang thông thường, mùi hương rất khác lạ, hơn nữa khói bốc ra màu trắng, không tan, cứ bay về phía trước, thật thần kỳ.

Trong hương có trộn sừng tê giác. Cổ nhân cho rằng sừng tê giác không được đốt, nó có mùi rất lạ, nếu dính vào quần áo thắt lưng, con ngưòi có thể tương thông với ma quỷ.

Mà Vô Tâm pháp sư để cây nhang cách mình nửa mét sáu phần tư, như gần như xa. Chúng tôi đi theo lão, ra khỏi tầng 13 rưỡi.

Vừa ra tới bên ngoài, thầy trò Vô Tâm liền đùng đùng nổi giận, lôi la bàn ra đuổi giết Xuyến Xuyến, việc này liên quan đến thể diện, thề phải lấy lại mặt mũi.

Tôi nhìn ba thầy trò hung hăng mà trong lòng lo lắng, nói: "Liệu Xuyến Xuyến có sao không?"

Ông già mù đáp: "Yên tâm đi, sẽ không việc gì đâu. Trần Xuyến Xuyến trước khi chết mặc áo đỏ, nhuộm máu lên dây thừng, oán khí ngút trời, với đạo hạnh của lão, chỉ có đi tìm cái chết."

"Nhưng tôi thấy Xuyến Xuyến cũng không hung lắm."

"Đúng là không hung, chắc đã bị ai đó ngăn bớt lệ khí."

"Là ai được?" Tôi hỏi.

Ông già mù lắc đầu: "Không biết, có thể chính là người giết cô ta, Diệp Tiểu Tình."

Diệp Tiểu Tình!

Ông già mù nói ma nữ trong đồi giày ba tấc giết Xuyến Xuyến, mà giờ lại nói thẳng là Diệp tiểu Tình, tức là trong đầu ông ta đã nhận định, quỷ thiếp trong đôi giày là cô ấy.

Tôi hỏi: "Nếu cô ấy giết Xuyến Xuyến, thì tại sao không diệt luôn hồn phách Xuyến Xuyến đi?"

Ông già mù nói: "Cái này...có lẽ cô ta có mục đích nào đó."

"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?"

"Tìm ra Diệp Tiểu Tình, điều tra cho rõ, nếu thật sự cô ta là quỷ thiếp trong đôi giày, thì cô ta chính là đầu sỏ gây tội!"

Tôi gật đầu, tuy nhiên trong lòng vẫn có một sự nghi ngờ. Ma nữ khóc bên ngoài mộ phần, lúc đo dù không trực tiếp thừa nhận mình là quỷ thiếp trong đôi giày, nhưng một câu nói của cô ấy đã đồng nghĩa với việc thừa nhận, đó là nói mình bị hình nhân giấy trên giường đánh lén, nguyên khí bị tổn thương, không thể cứu tôi được.

Có điều, cô ta lại nói tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Nhất Diệp, là lừa mình ư? Không đúng lắm, lúc mình bị nhốt trong quan tài, nếu không phải cô ất tiết lộ bí mật chữ vàng chống âm khí, có lẽ tôi đã chết.

"À phải, cuốn sách của ông tôi làm mất rồi." Tôi cố tình nói vậy, chính là muốn thử xem thái độ của ông già mù thế nào, ông ta có biết bí mật bên trong đó không.

Ông già mù nói: "Mất thì cũng tiếc thật, nhưng không phải thứ gì đáng giá lắm."

Lúc nói câu này, mặt ông ta có chút tiếc nuối nhưng không phải quá mãnh liệt, có thể cảm giác được, cuốn sách không đến mức vô cùng quan trọng với ông ấy. Mà ngẫm lại cũng phải thôi, nếu nó vô cùng quan trọng, đời nào ông ấy lại cho mình?

Hai chúng tôi ra khỏi trung tâm thương mại thì thấy Lâm Đông đang đi tìm, nhìn tôi an toàn đi ra, anh ta chạy tới nói: "Cuối cùng cũng thấy cậu rồi, tôi chỉ sợ cậu gặp chuyện chẳng lành."

Trông bộ dạng lo lắng của anh ta, lòng tôi chợt thấy ấm áp, người huynh đệ này, có thể dựa dẫm!

Ban nãy Lâm Đông lên tầng 4, tìm một vòng ở hành lang nhưng không thấy thầy trò Vô Tâm, theo lời tôi dặn, anh ta không dám vào trong phòng. Tầng 4 âm khí ngưng tụ, hẳn là có tà ám, Lâm Đông chẳng biết chút gì về âm dương thuật, vạn nhất gặp phải ma quỷ sẽ nguy hiểm.

Rồi sau đó, anh ta lại theo lời hẹn, lên tầng 13 tìm tôi, đương nhiên là không tìm thấy. Lâm Đông hỏi: "Chuyện là thế nào?"

Tôi kể sơ qua việc vừa xảy ra cho anh ta nghe, nghe nói Xuyến Xuyến đã chạy thoát, Lâm Đông không còn hứng nghe tiếp, vội rời đi, bên cục cứ giục nãy giờ, chắc lại có vụ án nào đó.

Ông già mù hỏi: "Cậu ta là ai?"

Tôi đáp: "Huynh đệ!"

Ông già mù gật đầu: "Tôi cũng phải về rồi, hiện nay tôi đang làm việc trong nhà tang lễ phía Tây, ra ngoài lâu quá ông chủ sẽ mắng."

"Sao ông lại đi làm công việc đó?"

Ông già mù cười khổ: "Không làm việc đó thì biết làm gì khác, một người mù không thấy đường, ông chủ nguyện ý thu nhận đã là tốt lắm rồi."

Tôi gật gật đầu.

Ông già đưa tôi một mẩu giấy bên trên viết dãy số, chắc là số điện thoại, nói: "Tôi sợ cô gái kia sẽ lại tìm đến cậu, mưu kế đầu không thành ắt sẽ lập mưu thứ hai. Cậu phải nhớ kỹ, bất kể cô ta nói gì cũng không được tin, đây là số điện thoại của tôi, chỉ cần bấm gọi là tôi biết cậu xảy ra chuyện, sẽ lập tức chạy tới."

Tôi cũng đọc cho ông già mù số điện thoại và địa chỉ tạm thời của mình. Ông ta nghe xong, rút cây gậy dò đường, đi xa dần.

Việc tôi muốn xác nhận nhất bây giờ đó là, Diệp Tiểu Tình hôm nay mình gặp có phải là con gái Diệp thúc hay không?

Về đến nhà, tôi lục lại bức ảnh mà mấy năm trước mẹ tôi vừa ngắm vừa cười tủm tỉm, lúc ấy Diệp Tiểu Tình cùng lắm mới hai tuổi, được Diệp thúc bế trong lòng, mắt ngọc mày ngài, làn da trắng bóc, y như búp bê sứ, đúng là rất xinh đẹp.

Cô ấy là thiếu nữ hôm nay chăng.

Hai tuổi thì còn bé quá, nếu là năm sáu tuổi có lẽ còn tìm được chút manh mối, tuy nhiên hai người đúng là giống nhau ở đôi mắt, to tròn, sáng và đẹp.

Lúc trước ảnh chụp của Xuyến Xuyến và của Trương lão hán đều phát ánh sáng xanh, mà cả hai người đều đã chết, việc này có hay không chứng tỏ, ảnh chụp của người chết sẽ phát ánh sáng xanh? Còn không có ánh sáng xanh thì người còn sống?

Tôi nhắm hai mắt, tay vẽ một đạo bùa, kiếm chỉ xẹt qua mắt, không biết vì sao tự nhiên lại thấy căng thẳng. Trái tim đập rộn lên như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thật may, bức ảnh không phát ra ánh sáng xanh, tôi thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ trong lòng tôi cũng không hy vọng con gái của Diệp thúc lại chết trẻ như vậy. Ảnh không có ánh sáng xanh, có vẻ con gái Diệp thúc chưa chết, vậy thì thiếu nữ mình gặp sáng nay là một người khác.

Nếu là một người khác thì cô ta chẳng có mối liên hệ gì với mình, thế tại sao lại muốn hại mình, lừa mình tới quỷ môn quan?

Tuy nhiên, có một điều có thể khẳng định, đèn lồng màu lam là quỷ đèn, chỉ có ma quỷ mới đi theo nó. Lúc đó vì sao tôi lại đi theo một cách vô thức, tôi là người sống, sống sờ sờ cơ mà?

Rốt cuộc đây là âm dương thuật kiểu gì? Những thứ cô ta có cũng chỉ là một lá bùa, một nén nhang cùng chiếc đèn lồng. Có hơn 300 loại bùa chú được lưu hành, cùng với một số ít bùa chú thất truyền, quả thực là quá nhiều. Nhang thì còn phức tạp hơn, chỉ cần trộn thêm một ít chất liệu khác thôi là hiệu quả mang tới sẽ hoàn toàn bất đồng. Ví như hôm nay nhang của Vô Tâm pháp sư có pha sừng tê giác vậy.

Tuy nhiên hương cô ấy dùng hình như lấy từ trong túi của tôi, chỉ là hương bình thường, còn đèn lồng thì tự tay làm. Nghi vấn duy nhất là lá bùa.

Rốt cuộc nó là bùa gì? Đáng tiếc trong cuốn sách chỉ miêu tả những bùa chú thông dụng, không nhắc tới hoặc do tri thức tôi không đủ để hiểu rõ về các tác dụng khác của bùa chú thông dụng.

Những dòng chữ vàng cũng ghi lại rất nhiều bùa chú huyền diệu, nhưng căn bản tôi xem không hiểu.

Thứ phứ tạp ngang với bùa chú là trận pháp, tôi chỉ hiểu duy nhất về một số âm dương thuật, mà luyện thành cũng chỉ có thông linh thuật. Cũng bởi một phần trời sinh tôi đã có thiên phú thông linh.

Mình phải học thêm vài thứ, ít nhất cũng phải biết được cách sử dụng nhân hỏa. Diệp Tiểu Tình cũng được, ông gì mù cũng được, họ đều biết đốt bùa bằng nhân hỏa, lúc nào cũng phải kè kè cái bật lửa trong người thì thật bất tiện.

Vạn nhất bất chợt hôm nào cần dùng tới, bật lửa hỏng thì làm sao.

Vận dụng nhân hỏa là cơ bản của âm dương thuật, là công phu nhập môn, chính vì nó quá cơ bản nên những chữ vàng không đề cập tới việc tu luyện thế nào. Mà trong cuốn sách của ông già mù cũng chỉ viết một câu: "Đạo hạnh không đủ thì không cách nào vận dụng nhân hỏa."

Đừng nói đạo hạnh không đủ, nói chính xác ra lúc này thì tôi làm quái có chút đạo hạnh nào.

Âm dương sư tu luyện phải tĩnh tọa, đã ngồi xuống là ngồi nguyên ngày, tĩnh tâm lĩnh ngộ. Tôi cũng tính thử xem thế nào, nhưng cả ngày nay có vẻ quá mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc bị Lâm Đông đánh thứ, tôi phát hiện mình đang đứng giữa phòng khách, một bên tay phải tê rần. Lâm Đông hỏi: "Cậu lại làm sao thế?"

Anh ta có vẻ hơi sợ hãi: "Sao cậu đứng giữa phòng khách, mắt nhắm, giơ tay phải, bàn tay nắm hờ giống như...giống như đang cầm đèn lồng vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK