Tiểu Tình nhìn theo ánh mắt của tôi, hỏi: "Sao vậy, anh quen cô ấy à?" Tôi nói: "Cô cũng quen đấy." Sao cô ấy lại xuất hiện ở đây, có phải là nghe được tin tôi kết hôn nên tới chúc mừng? Mặt cô ấy lộ một tia cười, sau đó biến mất trong đoàn người. Tiểu Tình hỏi: "Cô ấy đi rồi?" Tôi gật đầu: "Phải, đi rồi!" Cô ấy xem như là thân nhân và bằng hữu duy nhất của tôi, được cô ấy tới chúc phúc khiến tâm trạng tôi trở nên thông suốt. Hôm sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.