Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới lều tang lễ, ánh nến leo lắt, một chiếc đèn bão đặt trước quan tài, toàn bộ không khí đầy mùi hương nến, rượu trắng, vàng mã và tử khí. Cái cảm giác này làm da đầu tôi tê dại.

Ông già mù lại nói, bây giờ lều tang lễ là nơi an toàn nhất, sau đoa thúc giục tôi mau đọc sách.

Cuốn sách này gọi là sổ ghi nhớ thì đúng hơn, mà tác giả không phải một người, có tới bốn năm người, viết toàn bộ ký lục về chuyện bắt ma mấy năm nay của mình vào đó.

Thoạt nhìn thì có vẻ hấp dẫn, khá giống như đang đọc tiểu thuyết về linh dị.

Xoa Bất Tử!

Ngồi trong lều tang lễ, một nơi đáng sợ, lại đọc cuốn tiểu thuyết linh dị đúng là trớ trêu. Càng trớ trêu hơn là tôi lại thấy hứng thú với cuốn sách.

Thời gian cứ trôi qua tưng giây từng phút, chợt tiếng gà gáy sáng khiến tôi bừng tỉnh, giờ mới nhìn xung quanh, nhận ra không gian đã sáng. Vậy mà mình đã đọc sách nguyên một đêm.

Phía xa có tiếng bước chân, tôi ngoái đầu nhìn lại, là Xuyến Xuyến.

Xuyến Xuyến đứng cách lều tang lễ đến năm, sáu mét, gọi tôi: "A Đồng, cậu ở trong lều làm gì, mau đi ra cho tôi!"

Cô ta bước lên trước một bước, vô tình đạp phải tro vàng mã, vội rụt trở về, tiếp tục giục: "Cậu mau ra đây!"

Tôi đứng dậy phủi mông, rồi đi ra chỗ Xuyến Xuyến. Đột nhiên có ai đó túm lấy chân làm tôi giật mình, hóa ra là ông già mù nằm ngủ bên cạnh, ông ta nói khẽ: "Đừng đi ra ngoài."

Tôi nói: "Không sao đâu, gà gáy sáng rồi."

"Tuy gà đã gáy sáng, nhưng phải lát nữa mặt trời mới mọc."

Xuyến Xuyến ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, phía đông dần có tia sáng, cô ta khẽ biến sắc, gọi: "A Đồng, cậu mau ra đây!"

Tôi đáp: "Ra đây!"

Ông già mù buông lỏng tay: "Thôi, mạng là của cậu, tự cậu quyết đi."

Thái độ của ông ấy làm tôi do dự, ông ta từng nói lều tang lễ là nơi an toàn nhất, mà giờ Xuyến Xuyến lại gọi tôi ra ngoài, để chắc ăn tôi hỏi lại: "Tìm tôi có việc gì?"

Thấy tôi không chịu ra, Xuyến Xuyến có hơi bực bội: "Không có việc gì thì không được tìm cậu à? Mau ra đây cho tôi!"

Tôi cười hề hề đáp: "Thế cô vào đây."

Xuyến Xuyến cắn môi, hậm hực dậm chân, xoay người bỏ đi.

Tôi gọi với theo bóng lưng cô ấy: "Này, cô tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"

Xuyến Xuyến không thèm ngoái đầu. Nhìn bóng cô ta đi xa, tôi hỏi ông già mù: "Tại sao không để tôi ra khỏi lều? Lẽ nào ông sợ Xuyến Xuyến làm hại tôi?"

Ông già mù đáp: "Cứ cẩn thận một chút vẫn hơn."

Xuyến Xuyến đi khỏi không bao lâu thì mặt trời mọc, cuối cùng thì cũng chịu đựng qua một đêm. Đội đưa ma bắt đầu lục tục đi ra làm việc, ông già mù gọi tôi qua một bên, đưa cho tôi một tờ giấy, dặn tôi mua những thứ viết trên đó về, nào là gạo nếp, chỉ đỏ, hương nến, gương, chu sa, bút lông, rượu trắng...

Thôn chúng tôi chỉ có một cửa hàng tạp hóa duy nhất, đừng thấy nó nhỏ, bên trong cái gì cũng có, còn kéo một đường dây điện thoại duy nhất nữa. Bà chủ quán là mẹ của tiểu Hầu, tiểu Hầu gầy nhẳng, nhưng mẹ hắn là người phụ nữ phốp pháp, còn thích mặc quần áo hoa hòe hoa sói, miệng nói như cái máy. Trông thấy tôi, bà ta hỏi: "A Đồng, mua gì đấy?"

Tôi đuqa tờ giấy ra, mẹ tiểu Hầu cầm lấy đi vào trong tìm đồ, vừa đi vẫn không quên nói chuyện với tôi: "A Đồng, người trong thôn đều nói tài lái xe của sư phụ con được Diêm Vương gia coi trọng nên đón xuống làm tài xế. Đó là chuyện tốt, con cũng đừng đau buồn quá."

Tôi đáp qua loa lấy lệ.

Mẹ tiểu Hầu chân tay rất nhanh nhẹn, loắng cái đã tìm đủ đồ, cho tất cả vào một túi nylon màu đỏ lớn, lúc đưa cho tôi còn bảo: "Dì nói cho con chuyện này."

Tôi nào có tâm tư mà tán gẫu, thanh toán tiền xong chỉ muốn đi ngay: "Dì, con quay về còn có việc, gặp sau."

Bà lại tiếp lời: "Chuyện này có liên quan đến Xuyến Xuyến."

Vừa nghe đến hai chữ Xuyến Xuyến, lòng tôi chợt căng thẳng vô cớ, dừng bước: "Chuyện gì ạ?"

Bà đưa tay che miệng nói nhỏ: "Hôm đó sau khi sư phụ con gặp nạn, có người đến quán dì gọi điện báo cho con bé. Con đoán xem thế nào, đại học Kiến An căn bản là không có ai tên Xuyến Xuyến."

Tôi không khỏi sửng sốt, lúc Xuyến Xuyến thi đỗ đại học, sư phụ còn mở tiệc ở từ đường chiêu đãi cả thôn mà. Tôi còn nhớ rõ, đại học mà cô ấy thi đỗ gọi là đại học Kiến An. Tại sao lại như vậy, tại sao đại học Kiến An lại nói là không có ai tên Xuyến Xuyến?

Tuy nhiên ngẫm lại thì đúng là có điểm lạ. Người bình thường đi học đại học, kỳ nghỉ hè và nghỉ đông đều sẽ về nhà, vậy mà Xuyến Xuyến thì không, thậm chí tết cũng không về, đi liền một mạch hai năm trời. Nếu lần này không phải sư phụ mất, e là cô ấy cũng không về.

Mang đồ vật về cho ông già mù, tôi định qua nhà xem sao. Tuy nói quỷ thiếp không lên được giường của cha mẹ, nhưng chiếc giày ba tấc còn ở trong nhà, nó cứ khiến tôi thấp thỏm không yên.

Để tránh biến cố xuất hiện, cứ mau bảo ông già mù làm pháp sự xử lý nó đi thì hơn. Về đến nhà, cha tôi đã ra ngoài, mẹ ngồi một mình trong phòng đang xem bức ảnh đen trắng cũ rích nào đó, vừa xem còn vừa cười khúc khích.

Thấy tôi về, bà cao hứng vẫy tay gọi: "A Đồng, vào đây xem này."

Tôi cũng thấy tò mò, mẹ xem ảnh gì mà cao hứng như vậy. Đó là một bức ảnh cũ đã ố vàng, trên ảnh là hai người nam giới chụp chung với nhau.

Một người là cha tôi. Người kia là một nam giới hào hoa phong nhã, mắt đeo kính, đẹp trai cao ráo, còn bế một bé gái chừng ba tuổi trước ngực.

Bé gái nhìn ngây thơ mắt to rất đáng yêu.

Mẹ tôi nói: "Đây chính là chú Diệp Văn Cường, đang bế Tiểu Tình, nhìn đáng yêu không, cứ như trẻ em nước ngoài vậy. Giờ chắc đã thành một đại mỹ nhân rồi."

Tôi nói: "Mẹ à, cha nói rồi, năm đó họ chỉ đùa vui thôi, mẹ còn tưởng thật?"

Mẹ trừng mắt với tôi: "Ai da thằng ngốc này, sao con với cha đều đầu gỗ như nhau vậy? Diệp Văn Cường là ai chứ, Diệp gia là gia tộc thế nào, con mà được làm rể nhà họ thì khác nào...chim sẻ hóa phượng hoàng."

Tôi nào có tâm trạng mà nghe ba cái chuyện này chứ, liền vén rèm chui vào trong phòng.

Đôi giày đâu mất rồi?

Góc tường trống không, chẳng có gì cả, hình nhân giấy trên giường cũng biến mất, tôi giật mình gọi lớn: "Mẹ, mẹ..."

Mẹ đi vào: "Gặp ma à, gọi ghê thế?"

Tôi kích động túm lấy tay bà: "Giày đâu, giày đâu, đôi giày con đặt ở đối diện giường đâu?"

Mẹ tôi ngơ ra: "Giày? Giày nào, mẹ có đụng chạm gì trong phòng con đâu?"

Tôi nói: "Đôi giày ba tấc, màu đỏ."

Mẹ lắc đầu: "Không thấy, sáng nay mẹ dọn nhà.." nói tới đây bà dừng một chút: "À phải rồi, sáng tiểu Hào đến tìm con."

Tiểu Hào là em họ tôi, mới 6 tuổi, nó bám tôi lắm. Tôi thầm than khổ, lẽ nào bị thằng nhóc lấy đi chơi rồi? Đây không phải chuyện đùa, làm không tốt thì cái mạng nhỏ đi tong, phải mau lấy nó về.

Tôi cuống cuồng chạy ra ngoài tìm tiểu Hào, mẹ còn gọi với theo: "Còn chưa ăn cơm đã chạy đi đâu?"

Giờ làm gì có tâm trạng mà cơm với nước, thứ kia ở trong tay tiểu Hào một phút thì nó lại thêm một phân nguy hiểm. Tôi qua nhà tìm, nó không có nhà, lại chạy đến mấy chỗ thường ngày nó hay chơi, cũng không thấy.

Những chỗ cần tìm đều tìm hết rồi, thằng nhóc này chẳng biết đi đâu.

Trường học! Chỉ còn chỗ đó là chưa tìm, tôi vội ba chân bốn cẳng chạy như bay. Ngôi trường của thôn đã bỏ hoang nhiều năm, chỉ có ba guan nhà ngói cũ nát với một cái sân đất đỏ làm nơi thể dục, nhưng đám trẻ con trong thôn lại rất thích đến đây chơi đùa.

Lá cờ đỏ cắm trong sân tung bay, lẫn đâu đó tiếng gió là tiếng trẻ em cười khanh khách: "Tỷ tỷ, đẩy cao một chút, cao một chút nữa, ha ha...:

Đúng là có người!

Tôi vội dợm bước nhanh chạy qua.

Cả sân thể dục trống huơ trống hoác, có duy nhất một thằng bé đang chơi đánh đu. Thằng bé mặc chiếc áo khoác đen, đầu để chỏm, đang đu cái xích đu rất cao. Thằng bé cười khanh khách không ngừng, chẳng phải tiểu Hào thì còn ai vào đây?

Tôi kêu lên: "Tiểu Hào!"

Tiếng trẻ con cười lập tức im bặt, chiếc xích đu cũng đột ngột dừng lại. Xung quanh không có bóng người, thế vừa rồi tiểu Hào nói chuyện với ai? Thằng nhóc nhảy xuống xích đu, nhìn tôi sợ sệt, tôi hỏi nó: "Em mang đôi giày trong phòng anh đi đâu rồi?"

Thằng nhóc ấp úng: "Em đưa cho tỷ tỷ."

Tỷ tỷ?

"Tỷ tỷ nào?"

Thằng nhóc xoay người chỉ vào rừng cây nhỏ phía sau sân thể dục: "Chính là chị gái kia kìa!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK