Cả bãi đỗ xe rộng thế mà cũng chẳng có tiếng động nào, nhìn từng hàng những chiếc xe đỗ im lìm, không một bóng người, không khí quỷ dị làm ai nấy sởn tóc gáy.
Cửa xe mở toang, bên trong không có ai, tôi liếc nhìn, nói: "Sao không có ai thế này, tài xế đâu?"
Trên gác xép căn phòng bên cạnh có tiếng vang, giữa không gian yên tĩnh này tiếng vang vô cùng rõ ràng. Tôi xoay người nhìn lại, tiếng vang phát ra ở phía căn phòng tận cùng phía trong. Còn nhớ cuốn sách cũ có ghi: Không nên đi vào những căn phòng trong cùng ở nơi đất rộng không người, nếu là ở phía tây thì càng không được vào.
Mà căn phòng này, vừa vặn nằm ở hướng tây.
Một luồng khí lạnh bốc từ chân lên đỉnh đầu, không trùng hợp như vậy chứ, hay là mình suy nghĩ nhiều?
Từ trong căn phòng, một người đàn ông gầy ốm bước ra, anh ta đi về phía chúng tôi, do ánh sáng quá yếu nên không nhìn rõ mặt. Lâm Đông hỏi: "Anh là tài xế à?"
Anh ta không đáp lời, lập tức lên xe, ngồi xuống ghế lái. Xe khởi động, đèn xe bật sáng, chúng tôi cũng lục tục lên xe. Bước lên chiếc minibus đời cổ này, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác quen thuộc, trước đây lúc sư phụ nhận mình làm đệ tử, tôi còn vui mấy ngày liền.
Không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi mà đã xảy ra biến cố lớn như vậy. Ngẫm lại như đã mấy đời trôi qua.
Tôi thích ngồi ghế cạnh cửa sổ, dưới ghế có tờ báo, liền cầm lên, thuận thế đặt mông xuống. Lâm Đông cũng ngồi vào bên cạnh tôi, ông già mù ngồi bên trái.
Thoáng liếc qua tờ báo, là tờ nhật báo Bao Đầu, tôi không khỏi sửng sốt, Bao Đầu là địa danh thị trấn gần thôn tôi, vậy mà lại có ở đây. Trong lòng liền kích động.
Trang đầu bài báo có ghi thông tin về việc khánh thành cầu Tây Mã ở thị trấn Bao Đầu, ảnh chụp kèm theo là các lãnh đạo, bí thư thị ủy Trần Đức Hải, và chủ tịch thị trấn Bạch Hán Văn, cùng những người liên quan.
Sao lại thế này? Đây là việc của 4 năm trước, sao vẫn còn lên báo?
Tờ báo này xuất bản khi nào nhỉ, tôi nhìn xuống, ngày 20 tháng sáu năm 1995. Mẹ nó, là báo của bốn năm trước, chẳng trách...
Tay tài xế này cũng thật quá đáng, báo bốn năm trước còn để trên xe, thay một tờ báo mới khó khăn đến vậy à?
Xe từ từ lăn bánh ra khỏi bãi, tài xế đưa tay tắt đèn trong, nhưng ấn liên tục nhiều lần mà đèn vẫn sáng. Xe cũ là như vậy đấy, nhiều bệnh vặt lắm. Đèn trong của xe sư phụ cũng thế, thường xuyên không nhạy, đôi khi bật không lên, đôi khi lại tắt chả được.
Kỹ thuật lái xe của tài xế rất tốt, mà xe cũng không đến mức quá tệ, tuy cũ nhưng không xóc nảy. Chỉ có điều, hướng đi thì hơi lạ, Lâm Đông hỏi: "Sao lại đi đường này, phải lên cao tốc phía nam chứ, lẽ nào đi quốc lộ cũ à?"
Lên tỉnh mà còn đi đường quốc lộ, chưa kể đến đoạn đường dài hơn, mà tình hình giao thông cũng rất kém. Tôi nói: "Không đi quốc lộ thật đấy chứ?"
Lâm Đông đáp: "Áng chừng là vậy, cả xe chỉ có ba người khách chúng ta, nếu đi đường cao tốc thì lỗ tiền phí đường bộ."
"Hết cách, tạm chấp nhận vậy." Tôi ngán ngẩm.
Lâm Đông nói: "Lần này lên tỉnh, đã có sắp xếp gì chưa?"
Tôi đáp: "Tôi muốn lên tỉnh tìm một người. Ông ta là bạn thân của cha tôi ngày trước, nhưng đã mất liên lạc hơn 10 năm nay, chỉ biết ông ấy tên Diệp Văn Cường, từng được cử xuống thôn tôi làm công tác chính trị."
Lâm Đông nói: "Tiểu tử, cậu hỏi đúng người rồi đấy, nếu là người bình thường, với thông tin ít ỏi của cậu thì làm sao tìm được. Tôi là cảnh sát, có nhiều đồng nghiệp và bạn học trên tỉnh, trên đó có mấy Diệp Văn Cường, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, chỉ cần tra trên máy tính là ra hết."
Tôi nghe mà mừng rỡ, đây vốn là vấn đề tôi rất đau đầu, có Lâm Đông thì lập tức được giải quyết. Chúng tôi nói chuyện câu được câu chăng, dần dần cảm thấy buồn ngủ bèn tựa đầu vào ghế nghỉ ngơi, thiếp đi lúc nào không hay.
Một lát sau, có cảm giác xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn, tôi mở mắt nhìn ra bên ngoài, phát hiện hai bên đường rất quen thuộc. Đây hình như là thôn Ô ở trấn Bao Đầu. Tôi ngẩng đầu quan sát phía trước, cột mốc ven đường viết hai chữ Ô thôn, liền kinh ngạc trợn tròn mắt, sao lại chạy xe tới Ô thôn thế này?
Đường từ Tây Xuyên về Bao Đầu cũng đi qua Ô thôn, nó vốn ngược hướng với đường lên tỉnh cơ mà, tay tài xế này làm cái quái gì vậy?
Đang định mở mồm hỏi thì có một bà lão ở cổng thôn đi tới, bước lên xe, đưa cho tôi một tờ giấy. Nhìn tờ giấy bà ta đưa, suýt chút nữa thì tôi hét lên, thứ trong tay bà ta là một tờ vàng mã.
Thấy tôi giật mình, Lâm Đông cũng nhìn theo, sợ hãi la lên: "Mẹ ơi!"
Chợt cửa xe đóng rầm một cái, chúng tôi lại nhảy dựng lên. Gương mặt bà lão cứng đờ vô cảm, toàn thân phát ra khí tức quỷ dị, âm trầm nói: "Tiểu tử, nhận tiền!"
Lâm Đông sợ đến run rẩy, định duỗi tay ra lấy tờ vàng mã, tôi quát: "Lâm Đông, anh điên à? Anh nhận tiền âm phủ, định không sống nữa?"
Lâm Đông vội rụt tay về, thấy chúng tôi không nhận tiền, bà lão cũng không nói gì, tìm chỗ ngồi xuống.
Hai chúng tôi cố gắng né ra thật xa, Lâm Đông lắp bắp: "Danh Đồng...sao...sao lại thế này?"
"Tôi cũng không biết."
Ông già mù bị tiếng nói chuyện đánh thức, tuy mắt ông ta không nhìn thấy gì, nhưng tâm thì rất rõ, khẽ mở miệng nói: "Chắc chúng ta lên nhầm xe tang rồi!"
"Xe tang?"
"Chính là xe ma!"
Hai chúng tôi đồng thanh: "Sao lại như thế?"
Ông già mù đáp: "Có một số tài xế, tuy chết rồi nhưng không biết mình đã chết, vẫn lái xe, hơn nữa còn lái đúng cái chuyến mà khi còn sống mình lái."
Dừng một chút, ông nói tiếp: "Những cô hồn dã quỷ ven đường cũng thi thoảng lên xe của hắn."
Chúng tôi không khỏi quay sang nhìn bà lão, ông già mù nói: "Người thì ngồi xe của người, ma ngồi xe của ma, nếu lên phải xe ma, muốn quay lại thì khá phiền toái."
Lâm Đông hỏi: "Phiền thế nào?"
"Cậu có từng nghe về chuyện thế mạng không? Nếu tài xế kia muốn được chuyển thế đầu thai, nhất định phải tìm được một kẻ lái xe thay hắn."
Nghe xong mà lông tơ toàn thân tôi dựng đứng, sẽ không như vậy thật chứ?
Ông già mù nói: "Nhất định chúng ta phải xuống xe trước khi tới trạm cuối, nếu không thì kẻ tiếp theo lái xe trên con đường này chính là chúng ta đấy."
Thấy chúng tôi kinh hoảng, ông ta nói tiếp: "Đừng quá lo lắng, đây chỉ là cô hồn dã quỷ đi lạc, dễ đối phó thôi. Chờ đến trạm dừng tiếp theo, ta xuống xe là được."
Nói rồi ông ta lại dựa đầu vào ghế nghỉ ngơi. Thấy ông già mù bĩnh tĩnh như vậy, tôi cũng cố trấn định bản thân, quay lại chỗ ngồi. Lâm Đông thì không được can đảm như vậy, cứ run run túm gấu áo tôi, thật nghi ngờ anh ta có phải cảnh dát nhân dân thật không, sao lá gan lại nhỏ như vậy?
Con đường này tôi rất quen thuộc, đã cùng sư phụ qua lại nhiều lần, trạm kế sẽ là thôn Điền, theo tốc độ hiện tại, chủ chừng năm sáu phút nữa là tới. Nhưng năm sáu phút này thật gian nan, ngồi một chiếc xe ma, nếu tới trạm cuối sẽ biến thành kẻ thế mạng, nghĩ đến mà sợ hãi.
Tôi bắt đầu tự trách bản thân chẳng biết cố gắng, đã là người từng chết một lần rồi, gặp ma cũng không ít, hàng ngày còn học âm dương thuật mà lại sợ hãi đến vậy.
Thử nhìn dáng vẻ bình tĩnh của ông già mù mà xem, đúng là thần tượng của tôi.
Nghĩ tới đây, tôi cũng bĩnh tĩnh lại, chợt phát hiện Lâm Đông đang nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái.
Xe từ từ giảm tốc độ rồi dừng lại, Lâm Đông gấp gáp muốn xuống xe, nhưng bị tôi túm lại: "Anh cứ như vậy mà xuống xe, không trả tiền? Muốn chết à?"
Lâm Đông ngây ra một lát, rồi hoảng hốt nói: "Nhưng tôi không có minh tệ."
Tôi bỏ túi xách xuống, lấy ba nén nhang ra, châm lửa chia cho mỗi người một nén, hỏi ông già mù: "Tôi làm đúng chứ?"
Ông ta gật đầu: "Ngộ tính của cậu rất cao!"
Rồi cắm nén nhang trên xe, sau đó mới bước xuống đường. Chúng tôi cũng làm theo, xuống tới đường đất, tôi thở phào nhẹ nhõm, thấy đèn xe bật sáng, không khỏi nhìn lại phía tài xế.
Bất giác, toàn thân tôi như bị điện giật, hai hốc mắt ươn ướt...
Chiếc xe đóng sập cửa lại, tiếp tục chạy về con đường phía trước.