Hồn ma bình thường ánh mắt vô thần bất định, lệ quỷ thì mắt trắng dã như thú dữ, chỉ có ánh mắt của lệ quỷ trong lệ quỷ là phát ra ánh sáng xanh.
Nó còn đáng sợ hơn mắt sói vào ban đêm. Thật khiếp người.
Nhìn bộ dạng hiện giờ của Xuyến Xuyến, tôi vừa sợ hãi vừa đau lòng: "Xuyến Xuyến, tại sao cô lại ra nông nỗi này, rốt cuộc là ai đã giết cô..."
Đột ngột Khổng Thụy đã vọt đến trước mặt tôi, sau đó giơ đôi bàn tay lạnh như băng mà bóp cổ, câu nói mới được một nửa thì đứt quãng. Sức của Xuyến Xuyến cực khỏe, lập tức tôi không thể thở nổi, lưỡi lè ra ngoài, rồi toàn thân từ từ bị nhấc bổng lên.
Xuyến Xuyến cười khằng khặc: "Ai giết ta? Đừng giả vờ, Danh Đồng, nếu không phải ngươi, sao ta có thể biến thành bộ dạng này!"
Có thể cảm nhận được cô ấy hận mình đến mức nào. Thực sự không thể hiểu tại sao thái độ cô ấy lại đối với mình như vậy. Còn chưa kể, trước khi Xuyến Xuyến vào đại học, giữa hai chúng tôi đã nảy sinh mối tình cảm mơ hồ, nói không chừng đã là một đôi, nhưng khi cô ấy quay về thì tất cả đã đổi khác.
Ngày đầu tiên về đến thôn, cô ấy chỉ trích tôi, nói tôi hại chết sư phụ. Hiện giờ ý tứ trong lời nói của Xuyến Xuyến thì tất cả cục diện hôm nay đều do tôi tạo thành, nhưng rốt cuộc tôi đây đã làm cái gì?
Chuyện này khiến tôi vừa hoang mang vừa bực bội, giãy dụa nói: "Cô,...cô nói cho rõ xem nào!"
Hai bàn tay Xuyến Xuyến nới lỏng ra một chút.
"Rốt cuộc là ai đã giết cô?"
Xuyến Xuyến nói: "Đừng giả mù sa mưa, Danh Đồng, ta đã chịu đủ rồi!"
"Xuyến Xuyến, sao tôi lại hại cô chứ, cô quên tối qua tôi đã cứu cô à?"
Xuyến Xuyến cười khặc khặc một cách quái dị: "Cứu ta? Hai vợ chồng các ngươi, một kẻ giết ta, một kẻ lại cứu ta, đúng là một cặp diễn viên ăn ý!"
Hai vợ chồng?
"Vợ chồng nào? Tôi làm gì có vợ..." chẳng lẽ đến bản thân có vợ hay không tôi đây còn không biết? Thứ duy nhất có chút quan hệ chính là con gái Diệp thúc - Diệp Tiểu Tình.
Nhưng đó cũng là chuyện chưa từng xảy ra, theo cha nói thì hai nhà đã mười mấy năm không qua lại, tôi với Diệp Tiểu Tình cũng chưa từng gặp mặt.
Ngoài Diệp Tiểu Tình ra thì chắc chắn không còn ai khác.
Thực ra mà nói thì còn, nhưng cũng giống Xuyến Xuyến, chưa cưới xin gì cả, mà đó cũng không phải người sống, là quỷ thiếp bên trong đôi giày ba tấc.
Chẳng lẽ như vậy cũng tính sao?
Quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc chắc không phải người cùng thời với tôi, nếu cô ấy là chủ nhân đôi giày lúc sinh thời, có khả năng là người thời dân quốc. Tư tưởng của người thời đó rất bảo thủ, ngẫm lại tiếng khóc thê lương trên mộ phần, cô ấy không làm vậy thật chứ?
Lại liên hệ đến việc ông già mù nói, ma nữ trong đôi giày giết chết Xuyến Xuyến, đột nhiên tôi trừng mắt nói: "Chẳng lẽ là..."
"Không sai, chính là ả! Chính là con tiện nhân Diệp Tiểu Tình kia. Ả không chỉ giết ta, còn hãm hại con của ta. Hôm nay ta bắt ngươi phải đền mạng!"
Diệp Tiểu Tình? Sao lại là Diệp Tiểu Tình cơ chứ? Không phải là ma nữ trong đôi giày ha tấc à? Sao lại lòi ra một Diệp Tiểu Tình?
Xuyến Xuyến có nhầm lẫn không? Chẳng lẽ quỷ thiếp bên trong đôi giày lại chính là...
A!
Một cơn đau đột nhiên bổ tới, lập tức trước mắt tôi tối sầm, lực bóp ở hai bàn tay Khổng Thụy tăng dần. Yết hầu tôi bị siết vang lên tiếng răng rắc, có cảm giác toàn bộ phần cổ sắp bị vặn nát.
Mình phải chết ư?
Mình không thể chết được! Còn quá nhiều chuyện chưa làm cho rõ ràng, cha mẹ, thôn dân, còn cả...Diệp Tiểu Tình nữa! Bất luận thế nào mình cũng không thể chết một cách không minh bạch như vậy được!
Lòng đầy sự bất mãn, tôi có ý muốn giãy dụa, nhưng phát hiện toàn thân chẳng còn chút sức lực nào. Đúng lúc này...
Áaaa!
Đột nhiên Xuyến Xuyến gào lên thảm thiết, tôi cảm giác lực bóp trên cổ mình đã lỏng đi, cả người ngã nhào xuống đất. Mở mắt ra, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng đen bên cạnh, là ông già mù.
Đúng, cuối cùng thì ông ấy đã ra tay.
Trong tay ông ta cầm một lá bùa cháy hừng hực, nhét vào một chiếc cốc thủy tinh, đưa tay ấn vào ấn đường của Khổng Thụy.
Cứ như giác hơi vậy, chiếc cốc thủy tinh bám chặt vào trán Khổng Thụy, dưới đáy chiếc cốc còn vẽ một hình bát quái. Ông già mù cầm đáy côc kéo về, hồn phách của Xuyến Xuyến bị hút lộ ra một nửa ngoài cơ thể Khổng Thụy, cô ta điên cuồng gào rú, cố sức rụt về.
Ai ngờ đột nhiên ông già mù buông tay, hồn phách cô ta bắn ngược về phía sau, ngã ra đất, nhìn ông già mù bằng ánh mắt sợ hãi.
"Nghiệt súc dám hại người!" Ông già mù mắng.
Rồi với tay nhặt chiếc cốc thủy tinh, miệng niệm chú âm, hình vẽ bát quái dưới đáy cốc liền phát ra một luồng sáng chiếu thẳng vào Xuyến Xuyến.
Á!
Xuyến Xuyến hét lên đau đớn, luồng sáng biến thành một cơn lốc xoáy, hút hết hồn phách cô ấy vào trong cốc. Tay còn lại của ông già mù cầm lá bùa, vẽ một chữ tê trên không, bùng cháy, nhét vào cốc, sau đó bàn tay đè lên miệng cốc.
Đây là muốn đánh cho Xuyến Xuyến hồn phi phách tán. Rõ ràng đã thu phục được cô ấy, có thể tẩy trừ lệ khí để siêu độ, sao còn phải dùng bùa tiêu diệt, ra tay có tàn độc quá không?
Huống chi...ông già mù nói muốn điều tra chân tướng sự việc cơ mà, việc này Xuyến Xuyến là đầu mối quan trọng. Tôi nhảy bật dậy, túm lấy cánh tay đang cầm cốc của ông già mù, nói: "Không thể giết!"
Nhân cơ hội này, Xuyến Xuyến lập tức thoát ra khỏi cốc, biến mất không tăm hơi.
Ông già phẫn nộ: "Cậu làm cái gì đấy?"
Tôi đáp: "Ông sao phải xuống tay tàn nhẫn như vậy? Còn chưa kể, Xuyến Xuyến biết rõ sự việc trong thôn."
Ông già mù thu lại cơn giận: "Vừa rồi thấy nó định giết cậu nên tôi nổi giận, không nghĩ nhiều như vậy, cũng may cậu kịp thời ngăn cản."
Nghe ông ta nói vậy, tôi không khỏi dấy lên cảm động trong lòng, vừa rồi ít nhiều thì cũng vì ông ấy ra tay mình mới thoát chết, bèn cảm kích nói: "Cảm ơn ông đã cứu tôi!"
Ông già mù cười, cất chiếc cốc đi. Đó chỉ là một chiếc cốc thủy tinh bình thường được vẽ hình bát quái dưới đáy, vậy mà trong tay ông ta lại có uy lực lớn như vậy. Âm dương thuật của ông già mù cũng thật không tầm thường.
Một âm dương sư lợi hại, sao cam tâm làm việc vặt trong đội đưa ma?
Tôi nói: "Theo ông những gì Xuyến Xuyến nói ban nãy có thật không?"
"Chắc là thật, nó sắp giết chết cậu, đương nhiên không có lý do nói dối."
Trong lòng tôi cũng nghĩ lời Xuyến Xuyến nói là thật, nhưng sự việc vẫn cần phải điều tra kỹ càng. Con gái Diệp thúc có phải là quỷ thiếp bên trong đôi giày ba tấc hay không, muốn minh chứng điều này thì đầu tiên là phải xác định, Diệp Tiểu Tình đã chết hay chưa.
Trong đầu tôi lại hiện lên một cô gái nữa cũng mang tên Diệp Tiểu Tình, sao lại có sự trùng hợp như vậy, mà ông già mù nói cô ấy muốn lừa tôi đi quỷ môn quan, chẳng lẽ...
Cô ấy chính là con gái của Diệp thúc?
Tuổi tác thì vốn không khớp, nhưng nếu cô ta là một hồn ma, hoàn toàn có thể lưu giữ dung mạo của tuổi 16.
Chuyện này cũng có khả năng, tôi hỏi: "Thiếu nữ ban nãy định lừa tôi tới quỷ môn quan thật à?"
"Không sai, cái mạng của cậu suýt thì đã mất, mà sao cậu lại chọc phải nó vậy?"
Tôi lắc đầu: "Vừa mới gặp hôm nay, trước đây đã thấy bao giờ đâu."
Nhất định phải tìm ra cô ấy, xác định xem cô ấy là người hay ma.
Lúc này thì châc Vô Tâm pháp sư đã biết Xuyến Xuyến rời đi, liền ló đầu ra. Tôi nhìn lão, sắc mặt không thiện cảm, lão cũng không thiện cảm với tôi. Dù sao thì hôm nay tôi cũng là đầu sỏ làm lão mất mặt, bắt nguồn từ việc tôi thả Xuyến Xuyến hôm trước.
Đồ đệ của lão, Khổng Thụy cũng vừa tỉnh lại, mơ mơ màng màng nói: "Sư phụ, có chuyện gì vậy, chẳng phải chúng ta đang đi bắt ma sao?"
Vô Tâm pháp sư tức đến nghiến răng, âm dương sư mà lại bị ma nhập, chuyện này nói ra đúng là không chỉ mất mặt như thông thường. Tên đồ đệ còn lại kéo tay áo Khổng Thụy, nói nhỏ: "Cậu bị ma nhập."
Khổng Thụy hổ thẹn cúi đầu, Vô Tâm cả giận nói: "Đi theo ta 5 năm mà chẳng có chút bản lĩnh nào, sau này ra ngoài đừng có nói là đồ đệ của ta!"
Nói rồi rút ra một lá bùa, dán vào đỉnh đầu hắn, người bị ma nhập sau khi hết, cơ thể sẽ có âm khí lưu lại, không trừ đi thì sinh bệnh. Dù bực tức nhưng lão già này đối với đồ đệ cũng không tệ lắm.
Vô Tâm pháp sư xoay người, lườm tôi một cái, nói: "Ta sẽ không bỏ qua cho nó!"
Dứt lời lão dẫn hai đồ đệ rời đi. Tôi quay sang hỏi ông già mù: "Giờ phải làm gì tiếp theo?"
Ông già mù đáp: "Rời khỏi đây cái đã rồi tính."
Cách rời khỏi tầng 13 rưỡi hóa ra rất đơn giản chỉ cần thắp nén nhang rồi đi theo khói là được. Việc này chứng minh, Diệp Tiểu Tình nói dối tôi!
Trong lòng chợt thấy khổ sở, cô ấy muốn dẫn mình tới quỷ môn quan thật, muốn hại mình thật ư.