Xuyến Xuyến đã bay vào trong bóng tối khu rừng, không thấy bóng dáng, tôi liền đuổi theo, Lâm Đông vốn định ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa, cũng đành lao vào.
Bên trong khu rừng rất tối, rất yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, giống như nó được biệt lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài vậy, khắp nơ đều mang một vẻ âm u quỷ dị.
Lâm Đông nói: "Sao lại tối như vậy nhỉ?"
Phải biết rằng hiện tại là ban ngày, cho dù bên trong rừng ánh sáng yếu nhưng cũng không đến mức tối như ban đêm thế này. Tôi đáp: "Chắc là sương ma!"
Nơi lệ quỷ lui tới sẽ tản mát ra quỷ khí, quỷ khí ảnh hưởng đến môi trường xung quanh, tạo ra bóng tối. Nếu lệ quỷ lợi hại thì nó có thể xuất hiện cả ban ngày.
Xuyến Xuyến mặ bộ đồ đỏ, còn nhuốm máu lên sợi dây thắt cổ, trước khi chết oán khí ngút trời, sau khi chết oán niệm càng sâu, vô cùng hung!
Có điều hiện giờ chắc cô ta đã bị thương, bởi sơ ý nên tôi đánh lén thành công. Chỉ đỏ vốn có thể khắc chế tà ám, lại nhuộm bằng mực nước, uy lực tăng gấp bội.
Không biết có phải thông linh thuật tôi học chưa được lâu hay không, chẳng nhìn thấy được lệ quỷ, hoặc giả Xuyến Xuyến đã trốn tới nơi không thể nhìn thấy được. Lâm Đông có chút căng thẳng: "Sao rồi?"
Tôi lắc đầu: "Không tìm thấy."
Lâm Đông lại cảnh giác nhìn bốn phía, bên ngoài và bên trong rừng cây giống như hai thế giới đối lập, từng tán cây to lớn vươn mình giữa bóng đêm y như những bóng ma đứng sừng sững khiến người ta sợ hãi. Lâm Đông nói: "Chúng ta vẫn nên ra ngoài thì hơn, vạn nhất nó phát điên, chúng ta chết thế nào cũng chẳng biết."
Tôi lắc đầu: "Không thể đi, nhất định phải tìm được cô ta, cô ta bị thương rồi."
Lâm Đông nhăn mặt: "Cậu còn lo lắng cho nó? Làm ơn đi, nó là lệ quỷ, không còn là tiểu tình nhân thanh mai trúc mã của cậu nữa rồi, cậu tỉnh táo một chút được không?"
Tôi nói: "Tôi đang rất tỉnh táo! Bởi vì cô ấy là lệ quỷ, cho nên bị thương càng đáng sợ hơn."
Lâm Đông khó hiểu: "Tại sao?"
"Người thường bị bệnh thì uống thuốc, nhưng lệ quỷ bị thương thì phải ăn người, hấp thụ máu tươi."
Lâm Đông khẽ rùng mình: "Không phải chứ?"
"Giờ không tìm được cô ấy, chờ đến tối nhất định sẽ có người trong nhà máy phải chết."
Còn chưa kể, bản thân tôi cũng là lính mới, nếu là âm dương sư lão luyện thì vừa nãy tuyệt đối đã không để cô ấy chạy thoát. Để một lệ quỷ chạy thoát, hậu họa thật khôn lường.
Khiến Xuyến Xuyến bị thương, chắc chắn đã chọc giận cô ta, kích phát hung tính.
Chọc giận một lệ quỷ, cái này....
Lâm Đông lo lắng hỏi: "Vậy giờ phải làm sao?"
Tôi nói: "Cho nên chúng ta phải tìm ra cô ấy, thứ nhất là để hỏi rõ chuyện trong thôn, thứ hai là trấn an cảm xúc, không để cô ấy ra ngoài hại người."
Lâm Đông khẽ cắn môi: "Thế...thế thì tìm đi."
Nhưng tìm một vòng trong khu rừng vẫn chẳng thấy Xuyến Xuyến đâu, chẳng biết cô ta trốn ở chỗ nào. Bất đắc dĩ chúng tôi phải ra ngoài, Lưu Diễm và hai bảo vệ đã sớm chạy khỏi tòa nhà bỏ hoang.
Khi chúng tôi ra đến nơi, ngoài cổng lố nhố rất nhiều người, giám đốc dẫn theo một đám đông công nhân, nhưng không ai dám vào. Thấy chúng tôi an toàn đi ra, giám đốc cảm tạ trời đất nói: "Các anh ra rồi, chỉ sợ xảy ra chuyện sẽ thật phiền toái..."
Nói xong ông ta mới nhận ra mình lỡ miệng, xấu hổ cười trừ. Lâm Đông thì chẳng có tâm trạng nói chuyến phiếm, tôi càng không có hứng thú. Xuyến Xuyến chết đã đành, lại còn biến thành lệ quỷ.
Có điều tôi vẫn phải nhắc nhở giám đốc, kéo ông ta qua một bên dặn dò: "Chắc phó giám đốc Lưu đã nói với ông, trong đó có một con lệ quỷ rồi chứ?"
Ông ta gật đầu, trán toát mồ hôi hột. Tôi nói tiếp: "Nó đã bị tôi đả thương, chỉ e tối nay phải ra ngoài hút máu người."
Chuyện này thật đáng sợ, nhưng đây là sự thật, cần phải nói để ông ta chuẩn bị trước. Giám đốc run run nói: "Vậy phải làm sao?"
Nói thật thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao, trong lòng vẫn ôm ảo tưởng, hy vọng rằng Xuyến Xuyến niệm tình nghĩa thanh mai trúc mã mà nghe mình khuyên nhủ, đừng hại người.
"Tôi với cảnh sát Lâm sẽ ở lại đây."
Giám đốc nhìn tôi đầy nghi ngờ: "Đuổi quỷ bắt ma là chuyện của âm dương sư chứ, hai người....tìm thêm ai đến giúp đi."
Nói xong, ông ta giải tán đám công nhân, nhưng không hề có ý bảo họ rời đi nơi khác, tôi nói: "Giám đốc, theo tôi cần phải cho công nhân rời đi."
Nhưng ông ta không để lời tôi vào tai, đáp: "Phó giám đốc Lưu đã đi mời cao nhân rồi, lát nữa cao nhân sẽ tới."
Nghe câu này tôi liền căng thẳng, nếu mời một âm dương sư giả mạo về đây, chắc chắn là xảy ra án mạng, nhưng nếu mời được cao nhân thật, Xuyến Xuyến sẽ gặp nguy hiểm, thú thực thì đó không phải kết quả tôi muốn thấy.
"Mời ai vậy?" Tôi hỏi.
"Vô Tâm pháp sư."
Lâm Đông nói: "Nghe nói đó là một âm dương sư rất lợi hại, chừng gần 50 tuổi, đệ tử dưới trướng rất đông, rất có tiếng tăm ở Tây Xuyên."
Không ngờ một người trước giờ không mê tín như Lâm Đông cũng biết vị này.
Đến giờ chiều thì tôi được gặp vị Vô Tâm pháp sư, ông ta mặc một bộ quần áo quái đản màu xanh lục, thân mình gầy gò, dáng dập bình phàm, nhìn qua thì không trẻ như Lâm Đông nói, tóc đã hoa râm rồi. Theo sau ông ta là hai đồ đệ, tuổi đều chừng đôi mươi.
Vừa tới nơi, ông ta đi thẳng đến rừng cây, tôi với Lâm Đông cũng đi theo. Vô Tâm pháp sư cầm chiếc la bàn nhỏ trên tay, thăm dò ở ngoài bìa rừng. Theo âm dương học, ma quỷ sẽ gây ản hưởng đến từ trường, một khi nó có mặt, kim trên la bàn sẽ đổi hướng. Đây là cách thức tìm ma của hầu hết các âm dương sư.
Nhưng làm thế nào để xác định vị trí ma quỷ thì phải căn cứ vào phương vị bát quái ngũ hành trên la bàn, chuyện này rất phức tạp. Nếu phải học, tôi thà dành thời gian tu luyện thông linh thuật đến cảnh giới cao nhất còn hơn.
Vô Tâm pháp sư thăm dò một lát thì ngồi xổm xuống, dùng tay bốc đất lên nhìn. Màu đất có chút lạ, đen pha lẫn nâu. Ông ta lại đưa lên mũi ngửi, sau đó đứng dậy đưa la bàn cho đồ đệ, phủi tay nói: "Trong đất có máu."
Tôi nghe vậy thì ngây ra, trong đất có máu, chứng tỏ Xuyến Xuyến được chôn trong cánh rừng này. Vô Tâm Pháp Sư hỏi: "Lúc trước ma nữ này chết, sao không hỏa táng thi thể?"
Giám đốc nói: "Chúng tôi cũng định hỏa táng, nhưng hôm sau đã không thấy cái xác đâu. Hơn nữa trước khi chết, cô ta còn mặc đồ đỏ, bôi máu lên dây thừng..."
"Vì vậy các ông liền coi như không có chuyện gì xảy ra?" Vô tâm pháp sư cau mày.
Giám đốc xấu hổ cúi đầu không đáp, Vô Tâm pháp sư nói tiếp: "Xác của cô ta lúc đó chắc đã bị trộm mất, sau đó lại lén mang về chôn dưới đất, chính là muốn biến cô ta thành lệ quỷ. Người làm ra những chuyện này bụng dạ thật khó lường."
Lúc Vô Tâm pháp sư nói chuyện này, không hiểu vì sao tôi lại nhớ đến đôi giày ba tấc. Lúc đó ánh mắt đầu tiên tôi xẹt qua, chính là hình ảnh Xuyến Xuyến bị treo trên cây, bên dưới là đôi giày nhỏ. Nó giống hệt với cảnh trong rừng ở Tây Xuyên điểm khác nhau duy nhất là ma nữ trong rừng Tây Xuyên mặc đồ trắng, dây thừng cũng không dính máu.
Rốt cuộc thì có mối liên hệ nào giữa hai trường hợp này không? Giám đốc hỏi: "Giờ phải làm thế nào?"
Vô Tâm pháp sư nói chắc nịch: "Bắt ma, đốt xác!"
Vừa nghe vậy, tôi buột miệng: "Đại sư, cô ấy đã bị thương, có thể nương tay một chút được không?"
Vô Tâm pháp sư nhìn tôi, hỏi: "Bị thương? Bị thương như thế nào?"
"Dùng chỉ đỏ ngâm mực nước!"
"Cậu là đệ tử của gia tộc nào trong cửu đại gia tộc âm dương?"
Cửu đại gia tộc âm dương? Nghe có chút quen tai, hình như mình thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời tôi không nghĩ ra, lắc đầu: "Cửu đại gia tộc âm dương là cái gì?"
Vô Tâm pháp sư nói: "Nếu không phải thì không cần biết, người ma bất chung đường, nếu nó là lệ quủ thì sẽ hại người. Muốn ta tha cho nó, không thể!"
Tôi nghe vậy liền sốt ruột, Lâm Đông cũng nói: "Cô ta có liên quan rất lớn đến một vụ án mà cảnh sát chúng tôi đang điều tra, tôi cần phải hỏi cô ấy vài điều."
Vô Tâm pháp sư nhàn nhạt nói: "Bổn pháp sư chỉ biết trảo quỷ đuổi ma, những chuyện khác không quan tâm."
Nói đoạn, ông ta chắp tay sau lưng, xoay người rời đi: "Giờ hợi đêm nay, lập đàn làm phép!"
Hai đồ đệ đi sau cung kính nói: "Dạ, sư phụ!"