Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ có Lâm Đông sợ hãi, chính tôi cũng bị dọa cho chết khiếp. Sao lại thế này? Sao mình lại ngủ đứng ở trong phòng khách, quỷ dị hơn tay phải còn giơ lên, hẳn là rất lâu đến nỗi tê dại, cử động một chút là cơ bắp đau đớn.

Đúng như Lâm Đông nói, tôi đang làm tư thế xách đèn lồng, hơn nữa còn xách một thời gian dài. Lâm Đông hỏi: "Sao cậu lại ngủ đứng?"

"Tôi cũng không biết."

Lâm Đông nhìn tôi như nhìn quái vật, đi vòng một vòng quanh người: "Chà, Danh Đồng cậu không mộng du đấy chứ, thật đáng sợ quá đi."

Mộng du? Từ nhỏ tới giờ mình có mộng du bao giờ đâu.

Tôi nói: "Tôi cảm thấy bị ai đó động tay động chân thì đúng hơn."

Trong đầu không khỏi nhớ đến cảnh bị thiếu nữ Diệp Tiểu Tình dắt theo chiếc đèn lồng màu lam, lẽ nào âm dương thuật vẫn chưa hết tác dụng?

Xem ra ông già mù nói đúng, kế thứ nhất không thành, nha đầu kia liền tính kế thứ hai, chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ. Nếu là như vậy thật thì sẽ rất phiền phức.

Nhưng tại vì sao cơ chứ, tôi và cô ấy không thù không oán, sao cứ nhất quyết phải hại mình?

Đáng sợ hơn đó là, âm dương thuật của cô ta vô cùng cao thâm, khiến người khác khó lòng mà đề phòng.

Không được, mình không thể ngồi im chờ chết!

Lập tức tôi gọi điện cho ông già mù, kể lại tình hình, nhưng ông ấy cũng không biết tại sao tôi lại bị như vậy. Mà ông ta vốn không hiểu về âm dương thuật gọi người đi quỷ môn quan, không hiểu thì không cách nào phá giải.

Tôi thất vọng, đến ông già mù cũng bó tay thì phải làm sao bây giờ, nói: "Thế ông cứu tôi từ tay nha đầu kia bằng cách nào?"

Ông già mù đáp: "Tôi dùng âm dương thuật lừa cô ấy đi, sau đó thắp một ngọn quỷ đèn dẫn cậu theo. Nếu so về bản lĩnh, tôi chẳng bằng một ngón tay út của cô ta."

"Không phải chứ?" Tôi kinh ngạc. Trong mắt tôi, âm dương thuật của ông già mù là rất lợi hại, ấy vậy mà ông ta lại nói mình không bằng một ngón tay út của cô ấy, bản lĩnh đó cao cường tới đâu?

Mà cô ta mới chỉ có 16 tuổi. Tôi hỏi: "Nha đầu cũng ít tuổi, liệu có mạnh như lời ông nói không?"

Ông già mù nói: "Âm dương thuật quan trọng ở thiên phú, cũng giống việc học hành vậy, có một số thần đồng, chỉ mười mấy tuổi đã hoàn thành chương trình đại học."

Tôi hỏi: "Thế tôi có thiên phú không?"

"Thiên phú của cậu hẳn là cực cao, còn nhớ lần trước tôi nói gì với cậu không? Ca sĩ thì cần giọng hát, vận động viên cần thể chất, mà âm dương sư cần nhất là thông linh. Cậu vốn là một nguyên liệu tốt nhất để luyện thành âm dương thuật."

Nghe ông ta nói vậy, trong lòng tôi mừng thầm, hỏi: "So với nha đầu đó thì tôi thế nào?"

Ông ta đáp: "Nếu chỉ so về thiên phú thì hai người sàn sàn như nhau, nhưng chỉ e cậu vĩnh viễn sẽ không thể bắt kịp. Chưa nói tới đạo hạnh hiện tại mà chỉ riêng điều kiện gia đình thôi cậu đã không thể bằng nổi. Tôi nghi ngờ cô gái này là con cháu trong cửu đại gia tộc âm dương, sở học sâu xa thâm hậu."

Lại là cửu đại gia tộc âm dương?

"Rốt cuộc cửu đại gia tộc âm dương là cái gì?"

"Cậu chưa đọc cuốn sách của tôi à, trong đó có ghi lại mà. À, suýt nữa thì quên, cậu làm mất nó rồi còn đâu."

Đúng! Chẳng trách lúc Vô Tâm pháp sư nhắc đến cửu đại gia tộc âm dương mình lại thấy quen quen, hóa ra là đã đọc được ở trong sách. Tôi nói: "Có phải cửu đại gia tộc âm dương là một thế lực rất mạnh không?"

Chỉ riêng nha đầu này đã khó đối phó, mà đằng sau còn có hậu thuẫn ghê gớm như vậy, chẳng phải là mình chết chắc sao? Rốt cuộc thì mình đã trêu chọc cô ấy khi nào chứ?

Ông già mù nói: "Chuyện cũng không phải như cậu nghĩ đâu."

Xuất phát điểm của âm dương thuật chỉ là những phương pháp đối phó với ma quỷ của dân gian. Sau này nó được dần dần hình thành hệ thống, cho nên rất mang tính địa phương, Đông Ba dưỡng quỷ, Tương Tây cản thi, người Miêu hạ cổ.

Tín ngưỡng bất đồng, lý tưởng bất đồng, sao có thể liên thủ thành một được. Cửu đại gia tộc này hoạt động độc lập, có những gia tộc không hề qua lại với nhau, có những gia tộc kết liên hôn, cũng có những gia tộc đối địch lẫn nhau.

Nghe ông già mù nói vậy, tôi cũng phần nào thở phào, cùng lắm thì mình cũng chỉ phải đối mặt với một Diệp Tiểu Tình và gia tộc cô ta mà thôi.

Tuy nhiên việc này cũng đã là quá sức, tôi nói: "Giờ tôi phải làm thế nào?"

Ông già mù đáp: "Theo tôi thì cậu vẫn nên rời khỏi nơi này, tránh đầu sóng ngọn gió thì hơn."

Câu nói của ông già mù đánh trúng tim đen tôi, mình không thể chết, nếu đã không đấu chọi lại được, chi bằng bỏ trốn.

Ông già mù nói tiếp: "Chẳng phải chúng ta đang muốn điều tra xem Diệp Tiểu Tình có đúng là ma nữ trong giày ba tấc à? Vừa hay ta có thể lên tỉnh điều tra về cô ấy."

Tôi gật đầu: "Có lý, thế khi nào thì chúng ta đi?"

"Càng sớm càng tốt, chẳng biết khi nào thiếu nữ kia sẽ xuống tay với cậu."

"Thế thì đi luôn."

Bàn bạc xong, chúng tôi hẹn sẽ gặp nhau ở bến xe thị trấn. Lâm Đông ngồi ở sofa, cũng nghe loáng thoáng được tôi nói chuyện điện thoại với ông già mù, hỏi: "Cậu muốn đi xa à?"

"Đúng vậy."

"Thế chuyện ở đây phải tính sao?"

Đang định về phòng thu đọn dồ đạc, nghe anh ta nói vậy tôi liền khựng lại. Phải, Lâm Đông đã đáp ứng với Chân Mộ Tuyết, sẽ tìm ra thi thể để gỡ bỏ trói buộc cho cô ấy, nếu không làm được, chắc chắn cô ta sẽ tìm Lâm Đông tính sổ. Tôi không thể bỏ mặc anh ta được.

"Mau, anh cũng mau thu dọn đồ đạc, cùng tôi lên trên tỉnh."

Lâm Đồng tròn mắt: "Danh Đồng, cậu đùa cái gì vậy, tôi còn phải đi làm mà?"

Tôi nói: "Không ai đùa với anh, lửa sắp bén đến đít rồi, nếu anh không lên tỉnh với tôi, Chân Mộ Tuyết mà tìm tới, nói không chừng sẽ xé xác anh ra đấy."

Không phải tôi hù dọa anh ta, nếu thất tín với Chân Mộ Tuyết, cô ấy sẽ cho rằng Lâm Đông lừa gạt mình, hủy diệt hy vọng của mình, phải giết anh ta cho hả giận. Lâm Đông bị tôi làm cho sợ hãi, tay cảnh sát xông pha chiến trường còn chẳng run tay, nhưng nhắc đến ma quỷ là biến sắc: "Chờ tôi một chút, nhanh thôi."

Nói đoanh liền chạy về phòng thu đọn dồ đạc. Lâm Đông cũng là người thông minh, giờ là đi chạy nạn, chỉ cần một ba lô quần áo là đủ, chủ yếu là tiền. Anh ta gọi điện cho Lý Trường Vũ xin nghỉ, được đồng ý.

Trước khi ra khỏi nhà, hai chúng tôi dâng hương lên lão thái gia, cầu xin cho chuyến đi này thượng lộ bình an.

Xuống dưới lầu, gọi một chiếc taxi, tài xế là một người đàn ông trung niên, tay lái mới, đến đường đi bến xe thị trấn cũng phải nhờ Lâm Đông chỉ. Chuyện này bình thường thôi, nhưng ông ta có chút kỳ quái, trong lúc Lâm Đông nói chuyện, ông ta nhìn qua gương chiếu hậu, trừng mắt với tôi. Thấy vậy tôi hỏi: "Đại ca, anh là người ở đâu?"

Tay tài xế không để ý tôi nói, tôi cũng chả buồn quan tâm, ngồi chẳng bao lâu thì đã đến bến xe thị trấn. Thiết nghĩ, vé xe đường dài phải hơn trăm tệ, ba vé cũng tốn kha khá, tôi bèn dành trả tiền taxi để lát nữa Lâm Đông trả tiền vé. Không phải tôi đây keo kiệt, mà thực sự là nghèo.

Nhưng lúc đưa tiền, sắc mặt tay tài xế lại trắng bệch, như không nhìn thấy tôi, đóng sập cửa, phóng xe đi như bay.

Tôi gọi với theo: "Trả tiền anh này!"

Lâm Đông cũng bị hành động của tài xế làm cho khó hiểu: "Anh này làm sao ý nhỉ, tiền cũng không thèm lấy, gặp ma à?"

Hai chúng tôi đứng chờ ở bến xe một lát thì ông già mù tới, ông ta coi như là đi theo giúp đỡ, để ông ta phải bỏ tiền thì thật mất mặt, nên Lâm Đông buộc phải mua vé cho cả ba người.

Biết Lâm Đông đi cùng, ông già mù giật mình, gọi tôi sang một bên nói: "Chúng ta đi chạy nạn, không phải đi du lịch, nguy hiểm có thể cận kề bất cứ lúc nào. Cậu còn mang theo người làm gì?"

"Hết cách!" Tôi kể lại toàn bộ sự việc cho ông ta nghe. Nghe xong, ông già mù nói: "Vậy thì cũng đành cho anh ta đi theo."

Bến xe lớn như vậy mà văn phòng chẳng có ai, đèn còn hỏng mấy chỗ, u ám, vắng lặng, đến người soát vé cũng không thấy. Vừa rồi vội ra cửa, cơm tối cũng chưa kịp ăn, tôi phải ra tiệm tạp hóa mua mì ăn liền.

Ông già mù thì đã ăn rồi, thấy xung quanh không có ai, ông ta ra cổng bến, thắp hai ngọn nến sáp, đốt một lá bùa, cắn ngón tay, vạch một đường bằng máu giữa hai cây nến.

Đến giờ xuất phát, vẫn chẳng thấy ai, chúng tôi không chờ nữa, đi thẳng vào bãi đỗ xe. Nhìn thấy chiếc xe lên tỉnh, cả tôi và Lâm Đông cùng kêu khổ. Là một chiếc minibus cũ nát, trước đây tôi từng lái loại này, nhưng những xe như vậy hiện giờ đều bị đào thải, không có điều hòa, ghế thì cứng, mà nhất là lại chạy chậm.

Đường lên tỉnh năm sáu tiếng, chiếc xe này phải mất tới 10 tiếng đồng hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK