Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc đầu tiên khi chạy tới trung tâm thương mại là dùng thông linh thuật quan sát qua. Tầng 4 và tầng 13 đều có âm khí ngưng tụ không tán, chẳng biết Xuyến Xuyến ở đâu trong hai tầng đó.

Cả khu trung tâm thương mại có 20 tầng, từ tầng 1 đến tầng 8 là buôn bán thương mại, từ tầng 8 trở lên cho thuê văn phòng, có hai thang máy khác nhau để đi lên.

Lâm Đông nói: "Chúng ta chia nhau ra hành động."

Tôi gật đầu: "Được, anh lên tầng 4, tôi lên tầng 13. Nhớ kỹ, đừng có vào phòng nào cả, không gặp thầy trò Vô Tâm thì lên tầng 13 tìm tôi."

Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng ở phía sau, hai chúng tôi quay lại nhìn thì thấy một cô gái mặc váy trắng đang đi tới. Ai cũng bảo con gái thành thị xinh lắm, nhưng cô gái này thật quá xinh đẹp đi...

Dáng người thon thả, mái tóc đen nhánh, mượt mà như suối nguồn, phiêu dật động lòng người. Gương mặt trái xoan, dưới cặp lông mày thuôn dài là đôi mắt to đen láy như ngọc. Làn da trắng muốt như tuyết, có lẽ là do ánh đèn, có cảm giác da cô ấy trong suốt, mềm mại như vắt ra nước.

Thân cao cỡ 1m7, đi đôi giày thể thao trắng tinh tế, Xuyến Xuyến đã rất xinh đẹp, nhưng so với cô gái này thì chẳng thấm vào đâu. Tuy nhiên tuổi tác thì hơi nhỏ, chắc chỉ tầm mười sáu mười bảy gì đó.

Xấu hổ quá, mình thì đã 22, đứng cạnh cô ấy đúng là hơi già.

Cô gái căn bản chẳng thèm để mắt đến tôi, vừa lạnh lùng vừa cao ngạo. Chỉ là bất kỳ nhìn từ góc độ nào, cô ấy cũng thật xinh đẹp, một mỹ nữ không hề có khiếm khuyết. Lâm Đông nhếch mép: "Thu hồi thú tính của cậu lại đi."

Tôi đỏ mặt: "Chỉ là tôi thấy cô gái nhìn quen quen thôi mà."

"Cô gái xinh đẹp nào cậu cũng quen?"

Đing! Cửa thang máy mở ra, cô gái bước vào, Lâm Đông nói: "Trời thương cậu rồi, thang máy này đi từ tầng 8 trở lên đấy."

Tôi cũng vội bước vào trong, cô gái đứng ngay chỗ bảng điều khiển, nên tôi phải đứng ở góc. Cô ta duỗi tay bấm số, cũng lên tầng 13?

Bên cạnh tôi còn có một gã đàn ông ngoài 30, để đầu kiểu dưa hấu, nở nụ cười đê tiện nhìn cô gái. Nhưng vừa rồi lúc vào rõ ràng không có ai ngoài mình và cô ấy cơ mà, tại sao...?

Tôi rùng mình, không phải chứ! Gã đàn ông cười quái dị, chu miệng hít một hơi sâu, sau đó dùng sức thổi xuống chân váy cô gái. Chiếc váy liền thốc lên, hóa ra là một tên sắc quỷ.

Cô gái cuống quít dùng tay giữ váy, sau đó quay người hung hăng trừng mắt cảnh cáo tôi. Cô ấy tưởng mình đang làm trò quỷ.

Tôi cũng chẳng biết phải giải thích thế nào, chẳng lẽ nói trong thang máy có con ma háo sắc à, cô ấy không chửi tôi điên thì cũng chửi là tên biến thái.

Viên bồ hòn này, cũng đành phải ngậm thôi.

Tên sắc quỷ tỏ ra đắc ý, lại cười một tiếng quái đản rồi đưa tay bóp mông cô gái. Hỏng rồi!

Toàn thân cô gái khẽ run lên một chút, sau đó quay ngoắt lại, gương mặt xinh đẹp tức đến đỏ bừng.

Bốp!

Một bàn tay vỗ thẳng vào mặt tôi, oan quá, còn oan hơn Đậu Nga nữa!

Khốn nạn, đã thành ma rồi còn hạ lưu như vậy, mà chưa kể lại hãm hại tôi nữa, liền chỉ vào mũi hắn mắng: "Còn dám gây sự, cẩn thận lão tử cho ngươi hồn phi phách tán!"

Tên sắc quỷ giật mình mở to mắt nhìn: "Ta không hiện thân, ngươi...ngươi cũng thấy được à?"

Tôi nói: "Muốn chết?"

Thấy tôi hung tợn, tên sắc quỷ lóe lên một cái rồi biến mất tăm hơi. Cô gái vừa xấu hổ vừa giận dữ, nói: "Đừng có giả bộ, cái đồ lưu manh. Tưởng bà cô đây dễ ăn hiếp hả?"

"Không phải tôi thật mà!"

Đột nhiên thang máy rung lên, xung quanh chìm trong bóng tối, tất cả ngưng lại. Tôi căng thẳng: "Chuyện gì thế này?"

Trong lòng thầm than không ổn, nhất định là tên sắc quỷ ban nãy giở trò. Đây cũng không phải chuyện đùa, giờ chúng tôi đang ở lưng chừng cao, nếu thang máy rơi xuống, chắc chắn thịt nát xương tan, tôi vội ra sức bấm phím điều khiển.

Nhưng cố gái chợt nói với giọng bình tĩnh: "Anh đừng bấm nữa, bấm cũng vô ích thôi, nhỡ bấm mạnh quá thang máy hỏng hẳn thì hai chúng ta chết chắc."

"Thế phải làm sao?" Tôi hỏi.

Cô gái đáp: "Sẽ có người phát hiện thang trục trặc, đến sửa nhanh thôi."

Cảm giác bị nhốt trong thang máy tối om chẳng khác nào lúc bị nhốt trong quan tài. Tôi có cảm giác không thể hít thở, sự sợ hãi tích lũy ngày càng nhiều, thật sự không thể chịu nổi nữa mà điên cuồng gào lên: "Có ai không, cứu mạng! Có ai không, cứu mạng!"

Thấy tôi sợ hãi, ban đầu cô gái còn cố nhịn, nhưng rồi cũng bật cười. Tôi vừa thẹn vừa giận: "Cái mạng sắp chẳng còn, cô lại còn cười được?"

Cô gái lại càng cười, cười đến cong cả người, chỉ vào tôi: "Ha ha...cái đồ nhát gan!"

Nhưng chợt tiếng cười của cô ta có vẻ không ổn, càng ngày càng nhỏ, rồi chợt huỵch một tiếng, ngã lăn xuống đất ngất xỉu. Tôi sợ đến hốt hoảng, sao tự nhiên lại ngất thế này, vội lao tới vỗ vỗ vào mặt cô ta: "Này này, cô tỉnh lại đi!"

Đưa tay lên mũi, vẫn còn hơi thở yếu ớt.

"Này, tỉnh lại, tỉnh lại!"

Làm sao bây giờ nhỉ? Đúng rồi, hô hấp nhân tạo.

Hô hấp nhân tạo chính là kề miệng thổi hơi giúp cô ấy hít thở, tuy chưa được ai dạy bao giờ, nhưng tôi cũng từng gặp nhiều trên TV. Chẳng phải chỉ là kề miệng vào thôi sao, đơn giản!

Tôi quỳ gối cạnh cô gái, một tay bịt chiếc mũi xinh xắn, hít hơi thật sâu, sau đó cúi xuống. Mắt nhìn đôi môi đỏ thắm ướt át ngày càng gần, bổng cảm xúc tôi mất không chế, đây là nụ hôn đầu của mình?

Bốp!

Không kịp phòng bị, một cái tát hung hăng nữa lại văng vào mặt khiến tai tôi ù đi. Cô gái vùng đứng dậy, cứ như chưa hề bị gì, mắng: "Đồ lưu manh!"

Tôi ôm má, trừng mắt nói: "Cô giả bộ bất tỉnh lừa tôi?"

Cô gái đáp: "Đúng đấy thì sao? Chẳng lẽ anh định động thủ đánh phụ nữ à?"

Tôi cả giận: "Xem...xem như cô lợi hại!"

Hôm nay bước chân trái ra cửa hay là quên dâng hương cho lão thái gia không biết, tự nhiên thì ăn hai cái bạt tai. Cô gái móc một chai xịt ra nhắm thẳng mặt tôi. Thứ này mình đã xem trên TV, nó gọi là bình xịt hơi cay, cô ta nói: "Còn dám động tay động chân, ta sẽ..."

Xịttttttt!

Một luông chất lỏng phun về phía tôi, mang theo mùi tanh tưởi. Cô gái này...sao lại không nói lý như vậy, bảo xịt là xịt, không thèm nghe người khác giải thích?

Không kịp né tránh, tôi chỉ biết nhắm mắt lại theo bản năng. Trên TV nói, người bị xịt hơi cay sẽ chảy nước mắt không ngừng, ho khan khó thở, khí quản như bị lửa đốt, khó chịu vô cùng.

Nhưng sao tôi chẳng bị gì? Chợt nghe tiếng hét thảm thiết vang lên, xịt không trúng mình ư?

Tôi mở mắt, phát hiện vừa rồi cô gái xịt về phía sau tôi. Chính là tên sắc quỷ ban nãy, hơn nữa chất lỏng vừa rồi không phải hơi cay, mà là máu chó đen, chẳng trách lại tanh như vậy.

Cô gái này là âm dương sư!

Cô ta lấy ra một chiếc lọ sứ nhỏ xinh, mở nắp, miệng lẩm bẩm đọc chú, chiếc lọ thoát ra một lực hút mạnh xoáy tròn, hút tên sắc quỷ vào trong.

Cô gái đậy nắp lọ, tay phải kết thành kiếm chỉ, viết một chữ tê vô hình lên chiếc lọ.

"Thu phục!"

Giọng nói như tan vào không trung, thang máy chợt rung lên lần nữa, đèn bật sáng, tiếp tục di chuyển. Cô gái cất chiếc lọ vào túi, nói: "Ngại quá, tát anh hai cái. Nhưng sự hy sinh của anh cũng đáng giá, tên sắc quỷ này đã hãm hại ba cô gái ở đây rồi."

Con mẹ!

Vừa nãy biết rõ không phải tôi bóp mông, nhưng cô ta vẫn tát mình, liền cả giận nói: "Cô có quá đáng lắm không?"

Cô gái cười hì hì: "Thứ nhất, tôi chỉ hơi quá tay thôi. Thứ hai, tôi giả vờ ngất là để dụ tên sắc quỷ hiện thân, ai bảo anh định lợi dụng tôi."

Tôi gân cổ: "Đó là tôi muốn cứu cô!"

"Thế cũng không được. Thôi, bổn tiểu thư không chấp nhặt với anh. Vừa rồi nghe nói anh bảo lên tầng 13 bắt ma hả?"

Tôi gật gật đầu.

Cô gái nói: "Trông bộ dạng anh thì chỉ là gà mờ, e đến cách lên tầng 13 cũng không biết ấy chứ."

Tôi không phục: "Lại còn lên bằng cách nào, đương nhiên cứ lên là lên thôi."

Cô gái trợn mắt một cách đáng yêu: "Vừa rồi anh dùng thông linh thuật nhìn thấy âm khí tụ ở tầng 13, nhưng đó không phải tầng 13 thật, mà là 13 rưỡi. Tầng 13 rưỡi trong các cao ốc còn được gọi là tầng quỷ, nơi đám ma quỷ trú ẩn, ở đâu cũng có."

Cô ta không lừa mình chứ? Trong cuốn sách của ông già mù cũng không đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên cô ta khá có lý, bởi thời trước thì làm gì có nhà nào xây đến 13 tầng.

Cô gái nói: "Tôi dẫn đường cho anh, coi như là huề!"

Tôi tự nhủ, dù sao cũng bị đánh rồi, lại không thể đánh trả, thôi thì rộng lượng vậy: "Được, cũng coi như có duyên, tôi tên Danh Đồng!"

Cô gái vẫy vẫy tay: "Tôi là Diệp Tiểu Tình!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK