Bóng đêm lan tràn, gió núi thổi từng cơn, âm khí càng lúc càng nặng, dưới mặt đất sương khói cuồn cuộn, con đường treo đầy lồng đèn vang lên những tiếng thở hổn hển. Âm thanh này vừa mới lọt vào tai, da đầu tôi liền tê dại, bởi ấn tượng đã khắc quá sâu. Lần tôi với Lâm Đông đi theo chiếc thiên đăng đến khu nghĩa địa, xung quanh đều là những tiếng thở này. Đó là tiếng ma thở, đặc biệt là những con ma bị bệnh. Bạch lão gia rung chiếc lục lạc trong tay,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.