Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy đôi chân từ từ hạ xuống, hô hấp của tôi như dừng lại, máu toàn thân đông đặc, ngã bệt ra sau. Là quỷ thiếp!

Đôi giày ba tấc vốn là Trương lão hán cho mình, lão và quỷ thiếp là một bọn, không ngờ cả hai đều xuất hiện tại đây, xem ra hôm nay không giết tôi không chịu dừng.

Tôi vừa hận vừa tức, lúc trước mình lại còn đi tin tưởng ả, thật không cam lòng, có chết mình cũng phải làm con ma minh bạch, liền hỏi: "Là cô? Cô là quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc?"

Quỷ thiếp khẽ gọi: "Danh Đồng...Danh Đồng..." tiếng gọi cực kỳ thê lương, sau đó còn òa khóc, khóc rất thương tâm. Đây rõ ràng là cảnh cô ấy khóc trên phần mộ của mình.

Phẫn nộ, tức giận, căn bản là đang diễn lại đê cười nhạo mà, tôi trừng mắt: "Đúng là cô!"

Trước đây, vì nghe ả khóc khi mình bị kẹt trong quan tài mà mới sinh lòng cảm động thật không ngờ ả lại lừa dối mình. Tôi nói: "Có phải cô giết sư phụ của tôi không?"

Quỷ thiếp cười khằng khặc: "Không phải ta, thật sự không phải ta, khặc khặc...để ta nói cho ngươi biết, là Trương lão hán, là Trương lão hán làm..."

"Tại sao lão phải giết sư phụ ta?"

Quỷ thiếp lại càng cười: "Ngươi nói xem tại sao?"

Có cảm giác như trái tim bị ai đó quất mạnh một roi. Cảnh sư phụ dứt khoát bảo tôi cởi áo, sau đó mang đưa cho Trương lão hán vẫn còn rõ ràng trước mắt. Không nên, ngàn vạn lần không nên tìm một con lệ quỷ chết thay!

Họa này là chính tự tay tôi đưa đến cửa.

Tôi hỏi: "Thế còn Xuyến Xuyến, có phải ngươi hại Xuyến Xuyến không?"

Quỷ thiếp lạnh giọng: "Ai bảo nó mang thai đứa con của Diệp Tòng Văn chứ. Diệp Tòng Văn năm lần bảy lượt phá hỏng chuyện tốt của ta, ta giết nữ nhân và con hắn cũng là công bằng."

Lần trước quỷ thiếp có nói, ả bị Diệp Tòng Văn đả thương, Diệp Tòng Văn chính là kẻ giả mạo Nhất Diệp. Tôi giận dữ: "Ngươi thật quá ác độc, có bản lĩnh thì tìm Diệp Tòng Văn mag tính sổ, giết một cô gái yếu đuối thì có gì hay ho."

Xuyến Xuyến có con với người khác, lòng tôi rất khổ sở. Nhưng dù sao hai chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hơn nữa cô ấy còn là con gái sư phụ, hiện giờ ra nông nỗi này khiến tôi thâth sự đau lòng.

Tên Diệp Tòng Văn này cũng thật khốn kiếp, nếu đã yêu Xuyến Xuyến, thì phải bảo vệ cô ấy thật tốt mới phải.

Quỷ thiếp nói: "Ta sẽ tìm hắn, ta sẽ..."

Lúc này thì sự phẫn nộ đã chiếm cứ lấy tôi hoàn toàn, bò từ dưới đất dậy, nói: "Chuyện cả thôn mất tích cũng do ngươi làm phải không? Cha mẹ ta đâu, thôn dân đâu, ngươi trả lại họ cho ta, trả lại cho ta!!"

Quỷ thiếp cười sằng sặc: "Ngươi muốn gặp họ à, vậy thì xuống âm phủ mà tìm đi!"

Dứt lời, âm phong nổi lên, trước mắt tôi tối sầm, thầm than toi đời rồi.

Ngực tê dại, cảm giác năm móng tay ghim sâu vào da thịt, sau đó có tiếng máu phun, rồi tiếng cơ bắp bị xé rách. Một trái tim đang đập thình thịch bị bàn tay đầy máu nắm lấy, tôi không cảm giác được đau, bởi toàn bộ đầu óc đã bị nỗi sợ tử vong chiếm cứ.

Dùng hết sức bình sinh cuối cùng, tôi hô lên yếu ớt: "Cứu mạng!"

Tiếng hô cực nhỏ, có lẽ chỉ mình tôi có thể nghe thấy. Đột nhiên, một ánh sáng vàng chói lóa phá tan sương đen trước mặt tôi, là Vô Đạo!

Rốt cuộc ông ấy cũng quay lại, nhìn thấy quỷ thiếp móc tim tôi, liền vọt tới. Cả hai bắt đầu xông vào đánh nhau.

Giờ phút này đây, trong lòng tôi chỉ có một mong muốn, bản thân chết không quạn trọng, nhưng nhất định phải tiêu diệt con quỷ thiếp khốn kiếp, nhất định.

Cha mẹ...

Sư phụ...

Dần dần tôi mất đi ý thức, ngã gục xuống đất.

Không biết bao lâu trôi qua, tôi tỉnh lại, bên tai có tiếng gõ mõ nhè nhẹ. Vất vả mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong căn nhà gỗ. Chợt sực nhớ ra, tim mình! Tôi đưa tay lên ngực, không thấy vết thương, cũng không thấy có gì bất thường.

Sao lại thế này?

Rõ ràng quỷ thiếp đã móc tim mình, sao lại không có vết thương, hơn nữa cũng không đau đớn gì, chẳng lẽ là Vô Đạo tăng đến cứu kịp thời?

Nhưng còn nhớ rõ, bàn tay của quỷ thiếp đã cắm phập vào ngực mình cơ mà?

Cánh cửa đẩy ra, một hòa thượng đi vào, đúng là ma tăng Vô Đạo, ông nói: "Thí chủ, cậu tỉnh rồi."

Tôi vội vàng đáp: "Đa tạ đại sư cứu mạng, con quỷ thiếp kia..."

Tôi thực sự hy vọng quỷ thiếp đã bị Vô Đạo tiêu diệt, nhưng lại phải thất vọng ngay lập tức, ông ta nói: "Quỷ thiếp đó là một quỷ linh, lão nạp cố sức cứu cậu nên không quản nó, chỉ tiếc là tim cậu..."

Tôi giật mình: "Tim tôi làm sao."

Vô Đạo tỏ vẻ không đành lòng: "Tự cậu sờ tim mình xem."

Tôi vạch áo ra, bên ngoài hoàn toàn không có tổn thương gì, nhưng cứ có cảm giác bất ổn, cảm giá bên trong trống rỗng, ấn tay vào ngực trái, không thấy tim đập.

Tim của tôi, tim của tôi đâu?

Mắt tôi trợn tròn, tim mình đã bị móc mất? Sao mình vẫn còn sống?

Vô Đạo nói: "Có phải cậu cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tim bị móc mất mà vẫn sống không? Đây là do một tà thuật của lão nạp, kẻ xấu dùng nó để hại người, còn lão nạp dùng để cứu người."

Tôi nghe mà há hốc mồm, trên đời có loại tà thuật thế này ư?

Vô Đạo nói: "Muốn duy trì được tà thuật này, cần có một hồn ma thường xuyên vận chuyển âm khí giúp cậu. Phải biết rằng, âm khí đối với ma quỷ có tính quan trọng tương đương với dương khí của người sống. Truyền âm khí cho cậu, bản thân hồn ma đó sẽ gặp nguy hiểm."

Tôi cảm kích: "Đa tạ đại sư đã vì tôi mà chuyển vận âm khí."

Vô Đạo lắc đầu: "Không phải lão nạp." Sau đó xoay người chỉ vào bức tranh trên tường: "Mà là cô ấy."

Là cô nữ kia?

Tôi kinh ngạc trợn mắt, môi mấp máy nhưng không nói nên lời. Tấm ân tình này mình phải báo đáp thế nào mới phải? Cô ấy dùng mạng mình để giữ mạng cho tôi.

Vô Đạo nói: "Có lẽ cậu nên nghĩ lại lần nữa về đề nghị hôm qua của lão nạp, cô nữ này là một kẻ đáng thương, cô ấy chỉ muốn thoát khỏi số kiếp cô nữ mà thôi."

Tôi thất thần hồi lâu.

Không có tim thì không có tim, dù sao chính Diệp nhị gia và Vô Đạo đều nói tôi là kẻ nửa người nửa ma. Tuy nhiên tấm chân tình của cô nữ nhất định phải báo, không cưới cô ấy e là không được.

Ra khỏi căn nhà gỗ, Vô Đạo đang sắp xếp lại đống hồn kham, trông thấy tôi ông nói: "Muốn siêu độ một hồn ma thì phải an bài thi thể của họ cho tốt. Lão nạp gặp rất nhiều hồn ma, nhưng chỉ tạm thời thu vào hồn kham chứ chưa tìm được thi thể, dần dần những hồn kham chưa xử lý đã chất thành núi."

Hóa ra là như vậy.

Mà nói cũng đúng, Vô Đạo là người sống ở thời xưa, thời chiến loạn, quân phiệt hoành hành. Lúc ấy người thì chết vệ đường, kẻ thì chết tha hương, có người bị hãm hại, người lại chết trận sa trường. Nói tóm lại thì mạng người lúc ấy chỉ như bãi phân chó, nên cô hồn dã quỷ có vô số. Muốn tìm thi thể họ về siêu độ thật quá khó khăn.

Mà chính vì đặc thù này nên thời ấy, âm dương sư mới có thể phát triển mạnh mẽ nhất.

Vô Đạo nói: "Hiện giờ hồn kham chất chồng nhiều như thế, kẻ đi sau phải trông coi cẩn thận."

Ông ấy đang ám chỉ mình. Nếu tôi đồng ý kết âm hôn với cô nữ, thì sẽ phải gánh trách nhiệm này.

Tôi nói: "Đại sư, tôi tìn nguyện cưới cô nữ kia, cũng tình nguyện gánh vác trách nhiệm này, hy vọng ông có thể nhận tôi làm đệ tử."

Vô Đạo nghe xong thì mặt lộ nét vui mừng, chắp tay bái phật, nói: "Ai di đà phật, thiện tai thiện tai! Từ ánh mắt đầu tiên trông thấy cậu, lão nạp đã biết cậu là người có duyên."

"Đa tạ sư phụ!" Tôi định quỳ xuống hành lễ thì Vô Đạo giữ tay lại, hiền từ nói: "Người xuất gia không cần lễ tiết này. Nhưng lễ kết minh hôn với cô nữ thì nhất định phải làm, càng náo nhiệt thì càng tốt đối với cô ấy."

"Tất cả đều nghe theo sư phụ an bài!"

Giờ đây tôi không thân không thích, cô độc một mình, mà cô nữ cũng vậy, tất cả đều tuân theo trưởng bối duy nhất là Vô Đạo.

Ông mỉm cười gật đầu, sau đó bảo tôi phụ một tay mang hết những hồn kham mà bùa chú dán trên đó bị rách vào trong nhà.

Hoàn phù bị rách có thể do thời gian lâu năm, hoặc cũng có thể do hồn ma bên trong chống cự mà tạo thành.

Để cho ổn thỏa, vẫn cứ nên mang vào nhà, làm phép lại một lần thì hơn. Vào nhà, Vô Đạo lấy ra một cuốn sách bìa vàng, là Kinh Dịch, ông đang tính xem ngày nào kết hôn.

Chỉ là, không biết âm hôn có giống dương hôn hay không nhỉ.

Vô Đạo nói: "Ba ngày nữa là ngày hoàng đạo, ấn định như vậy đi." Ngưng một chút, ông nói tiếp: "Chỉ e hai con quỷ hôm qua không dễ dàng từ bỏ, sẽ đến quấy rối hôn lễ, nên chuẩn bị sớm một chút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK