Trong bức ảnh, Tôn Lan tay trong tay với một chàng trai, chàng trai trẻ trung, đẹp trai ngời ngời, không phải là Nhất Diệp, người tôi hận thấu xương thì còn ai vào đây. Tôi đoạt lấy cuốn album, nói: "Người này là bạn trai của Tôn Lan?"
Bà lão gật đầu.
Tôi truy vấn: "Bà có biết anh ta tên gì, sống ở đâu không?"
Bà lão lắc đầu.
Tôi kích động: "Xin bà nghĩ kỹ lại một chút!"
Bà lão vẫn lắc đầu.
Tôi càng kích động hơn: "Có khả năng chính hắn đã giết hại cháu gái bà, không chỉ giết mà còn muốn biến cháu bà thành lệ quỷ, biến đứa con trong bụng cô ấy thành quỷ thai."
Bà lão trừng mắt: "Cậu nói gì?"
Những lời này tôi không nên nói, nhưng vừa rồi không khống chế được cảm xúc. Sợ lại làm kinh động thêm đến bà lão, tôi không dám nói gì nữa, nhưng những gì cần nghe bà đã nghe thấy hết, lại òa khóc kêu lên: "Trời ơi, đồ táng tận lương tâm, không được chết tử tế, không được chết tử tế..."
Rồi bà nắm lấy tay tôi và Lâm Đông: "Anh bạn trẻ, cảnh sát Lâm, hai người nhất định phải chủ trì công đạo cho cháu gái tôi."
Tôi nói: "Bà yên tâm, nhất định cháu sẽ tìm ra hắn."
Lâm Đông cũng nói: "Bà, cháu cam đoan với bà nếu hắn là hung thủ thật, cảnh sát nhất định sẽ bắt hắn về quy án, để hắn chịu chế tài pháp luật, đòi lại công bằng cho Tôn Lan và những nạn nhân khác."
Nghe chúng tôi nói vậy, cảm xúc của bà lão mới có chút ổn định: "Thứ mà già đây không yên lòng nhất là đứa cháu gái. Giờ nó đã mất, tôi cũng không còn vướng bận gì nữa rồi."
Nghe câu này, trong lòng tôi chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành. Lâm Đông cũng thấy không thích hợp, hỏi: "Bà à, bà còn có hàng xóm láng giềng chúng cháu mà, rất nhiều người đến hỏi bà về hôn nhân, về cuộc sống nữa."
Bà lão đi đến trước điện thờ, cầm ba nén nhang châm lửa, dùng tay phẩy cho tắt rồi cung kính cắm vào lư hương. Chờ nhang cháy một lúc, bà quay sang nói với tôi: "Anh bạn trẻ, sau này già đây chết, cậu có bằng lòng thỉnh lão thái gia về nhà thờ phụng không?"
"Cháu á?" Tôi ngạc nhiên.
Bà lão gật đầu: "Đây là nguyện vọng cuối cùng của già, xem như già cầu xin cậu, nếu được nhất định già sẽ báo đáp ân tình này."
Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó!
Bà lão cả đời chịu sự phù hộ của thần linh, dựa vào tiền nhang đèn mà nuôi sống hậu thế, giờ muốn chết nhưng không thể cứ buông tay mặc kệ được.
Chi bằng ném cục nợ đó cho tôi?
Thấy tôi khó xử, bà lão định quỳ xuống, như vậy làm sao được, tôi cuống quít giữ chặt tay bà, nói: "Bà mau đứng dậy đi..."
"Cậu không đáp ứng, già sẽ quỳ mãi ở đây."
Tôi bất đắc dĩ: "Cháu, haiz...cháu đáp ứng, bà mau đứng lên đi."
Lúc này bà lão mới chịu đứng dậy.
Đêm hôm đó bà lão quyết định lìa đời, bà tự tắm rửa chải đầu sạch sẽ, nằm ở trên giường chờ chết.
Ra khỏi nhà bà lão, chúng tôi quay lại cục cảnh sát. Thật đáng tiếc là trong cục không có tư liệu về Nhất Diệp, mà chỉ với một bức ảnh chụp chung, không thể quy kết hắn có liên quan đến vụ án được, càng không thể phát lệnh truy nã.
Chỉ còn cách tự mình đi điều tra.
Đêm qua lúc ở rừng cây, suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi tôi đã nhìn thấy hắn. Lại nghĩ tới một khả năng khác, liệu lúc đó hắn có nhìn thấy tôi không, nếu hắn biết tôi chưa chết thì...
Sống lưng ớn lạnh.
Nhất Diệp vốn khó đối phó, giờ hắn trong tối, mình ngoài sáng, sau này càng phải cẩn thận hơn. Lâm Đông cảm giác được sự căng thẳng của tôi, hỏi: "Danh Đồng, cậu làm sao vậy, sắc mặt kém lắm."
Tôi lắc đầu, cố lấy lại tinh thần, hỏi: "Lúc điều tra vụ án Phong Môn thôn, các anh có để ý đến một cô gái tên là Xuyến Xuyến không? Cô ta vốn đi học ở đại học Kiến An, nhưng về sau lại nghe bên đại học nói không có ai tên này."
Lâm Đông nói: "Có phải Trần Xuyến Xuyên, con của Trần Kiên, sư phụ cậu không?"
"Đúng, chính là cô ấy."
Tuy thâm tâm tôi không muốn thừa nhận, nhưng rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy Xuyến Xuyến biết, thậm chí có khi còn tham gia vào chuyện này.
Cô ấy vừa về đến nhà liền chỉ trích tôi hại chết sư phụ.
Sau đó đưa cho tôi tờ hôn thư. Tân lang là tôi, sư phụ là bà mối, còn thê tử là con gái của Diệp Văn Cường, người có ước hẹn với cha tôi từ lúc hai đứa chưa chào đời.
Điều mấy chốt để tôi xác định cô ấy có vấn đề chính là, trong quan tài không có xác sư phụ, cô ấy là con gái duy nhất của ông, lúc phong quan chắc chắn có mặt, Nhất Diệp không thể qua mắt cô được.
Trừ khi...hai người là đồng mưu.
Nhất Diệp do chính tay Xuyến Xuyến mời về, cộng với những cử chỉ thân mật giữa hai người, khả năng này lại càng lớn.
Lâm Đông nói: "Cô ấy cũng mất tích giống các thôn dân khác."
Tôi nói: "Không, cô ấy không giống họ. Cô ấy ra khỏi thôn hai năm trời không về, trong thời gian đó cô ấy làm gì, đã xảy ra cái gì, không ai biết."
"Ý cậu là muốn tôi điều tra khoảng thời gian hai năm đó?"
Không hổ là cảnh sát hình sự, vừa nói đã hiểu. Tối đến, chúng tôi thu dọn đồ đạc, chủ yếu là sắp xếp vị trí điện thờ cho tốt. Dưới nông thôn bọn tôi, trong nhà nhất định phải có môn thần, thờ thổ địa, một số nhà còn lập miếu thái sơn ở đầu ngõ.
Nhưng người thành phố không kiêng kỵ nhiều như vậy, chẳng thờ phụng gì cả. Cho nên nếu những căn nhà bỏ hoang mà không có hai ba hồn ma vất vưởng thì là chuyện lạ.
Đặt điện thờ trong phòng khách cũng có thể trấn trạch.
Ban đêm có mưa, sáng sơm hôm sau không khí thật sự tươi mới. Lâm Đông dậy thì tôi đã đi mua cơm nếp về, thứ này là thuốc, phải ăn kiên trì.
Trước khi Lâm Đông ra cửa đi làm, tôi gọi lại nói: "Lại đây, dâng hương cho lão thái gia đã."
Anh ta cau mày khó chịu: "Khỏi đi!"
Tôi cầm ba nén nhang, đặt chúng dưới ánh nến, nói: "Tùy anh thôi, đây là việc tốt, xu cát tị hung."
Lâm Đông vẫn có vẻ không tin: "Thật hay giả?"
Nhang cháy, tôi thành tâm cầm trong tay, vái lạy lão thái gia, sau đó cắm vào lư hương. Ba nén nhang đoán hung cát, thường thì châm cùng một lúc, ba nén nhanh sẽ cháy với tốc độ như nhau, nhưng đôi khi lại có sự chênh lệch, hai ngắn một dài hoặc hai dài một ngắn.
Người ta kiêng kỵ điều không may, hai ngắn một dài, như vậy thì phải cẩn thận, lão thái gia nhắc nhở anh sẽ xảy ra chuyện.
Cảnh sát ngày nào cúng giáp mặt với tội phạm, độ nguy hiểm cao, nghe tôi nói vậy Lâm Đông vội quay vào thắp hương, khấn cầu lão thái gia phù hộ bình an.
Tôi nói: "Dâng hương bái thần thì phải thành tâm!"
Thắp nhang xong, Lâm Đông còn đứng bên cạnh đợi một lúc, nhìn tốc độ cháy của hương rồi mới ra cửa. Ba nén nhang đoán hung cát là một một môn học cực kỳ phức tạp. Ba nén nhang cháy sẽ hiện ra rất nhiều hình thái khác nhau, ví như hai ngắn một dài cũng có nhiều loại, hai nén bên trái ngắn thì khác với hai nén bên phải ngắn.
Còn muốn xem tàn nhang thì phức tạp hơn nhiều. Trong cuốn sách chỉ ghi một câu như vậy, không giải thích kỹ càng.
Ba nén nhang Lâm Đông thắp không có vấn đề gì, cháy đều nhau. Nhưng ba nén nhang mà tôi thắp lại xảy ra khác lạ, hai bên ngắn, chính giữa dài.
Hai ngắn một dài!
Lòng tôi chợt run lên, một nỗi sợ mơ hồ nảy sinh, lông tơ toàn thân dựng ngược, hai tay không khống chế được mà giật giật.
Dấu hiệu xấu!
Nhất Diệp, chắc chắn là Nhất Diệp.
Tối qua ở khu rừng, nhất định là hắn đã trông thấy tôi, nhất định hắn muốn giết tôi. Làm sao bây giờ?
Tôi ghét nhất là sự sợ hãi của bản thân, mình quá mềm yếu, quá thiếu hiểu biết, đối mặt với Nhất Diệp mà lại sợ như vậy.
Mình buộc phải trở nên dũng cảm. Cha mẹ không còn nữa, sau này tất cả đều phải dựa vào chính mình. Cố ép bản thân bình tĩnh lại, sở dĩ mình sợ hãi như vậy là bởi rất kiêng kỵ với năng lực âm dương thuật của Nhất Diệp, trải qua vụ bị chôn sống bất thành, mình đã như cây sợ cành cong.
Rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào còn chưa biết, nhưng tôi cần phải chuẩn bị sẵn sàng. Lên kế hoạch đến phố Miếu ở Tây Xuyên mua một chút đồ đạc. Phố Miếu là di sản văn hóa, nơi đây có chùa Thanh Vân, nghe nói được xây dựng từ thời Nam Tống, hiện giờ đã thành khu du lịch tâm linh. Con phố phía trước ngôi chùa Thanh Vân chính là phố Miếu. Trên đường đầy những hàng rong, đoán mệnh xem tướng, còn có cả cửa hàng chuyên về tang sự.
Trông thấy cửa hàng này, tôi không tự chủ mà bước vào. Đám tang của sư phụ vẫn như mới vừa hôm qua, cứ vào xem sao nào.
Chủ quán là một nam giới trung niên nhỏ gầy, trông thấy ông ta, tôi liên tưởng đến ông già mù, cũng dáng người nhỏ thó, gương mặt đen xạm, nhìn như sông chẳng được bao lâu nữa. Nguyên nhân chính là vì bị lây nhiễm âm khí, dương khí suy yếu.
Đồng thời cũng có thể kết luận, ông chủ cửa hàng này chắc là có bản lĩnh thực sự.
Ông chủ liếc mắt nhìn tôi, không hề chào đón, ném ra một câu: "Trong nhà không có việc thì đừng vào cửa hàng này, chẳng biết kiêng kỵ gì cả."
Bị thái độ của ông ta làm cho khó chịu, tôi nói: "Sao ông biết tôi không mua gì?"
Ông chủ nói: "Ta thấy sắc mặt cậu vô ưu, ai có người nhà chết mà sắc mặt như vậy được?"
"Trong nhà không có người chết thì không được mua đồ à?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên là được." Ông ta nói rồi chẳng để ý đến tôi nữa, tôi ngước nhìn xung quanh, phía góc nhà trên tường có treo một ngọn đèn. Loại đèn lồng giấy này hiện tại đã rất ít thấy, mà thường không màu trắng thì màu đỏ, nhưng cái tôi đang nhìn lại là màu lam.
Đèn lồng màu lam! Còn nhớ trong cuốn sách có ghi, đèn lôngg màu lam trong giới chuyên việc tang lễ còn có một cái tên là quỷ đèn. Một khi quỷ đèn thắp sáng, cô hồn dã quỷ trong phạm vi vài dặm đều có thể nhìn thấy, đi theo.
Người này treo một ngọn quỷ đèn trong cửa hàng làm gì?
Làm bộ thờ ơ nhưng ánh mắt chủ quán luôn dò chừng hành động của tôi, thấy tôi đang nhìn ngọn đèn, sắc mặt ông ta khẽ thay đổi.
Tiếp đó, thứ hấp dẫn tôi lại là một chiế quan tài nhỏ trên kệ kính. Quan tài này chỉ to cỡ bàn tay, được chế tạo hoàn chỉnh như một chiếc quan tài thông thường, bà tấm ván dài, hai tấm ván ngắn ghép lại mà thành.
Ba dài hai ngắn, ngụ ý là chuyện không may.
Hai mặt trước sau của tiểu quan đều được khắc chữ 'Điện' (Điện này mang ý nghĩa là thờ cúng, chứ không phải điện giật nhé) rất tinh xảo.
Thử dùng thông linh thuật nhìn qua thì thấy, tiểu quan này tỏa ra khí đen, lòng khẽ động, đây tuyệt đối không phải thứ bình thường. Tôi hỏi: "Ông chủ, tiểu quan này bán sao?"
Chủ quán đánh giá tôi từ đầu đến chân, nói: "Cậu muốn mua?"
Tôi gật đầu.
Chủ quán xoay người lấy tiểu quan ra, cung kính đặt trước mặt tôi. Tôi biết, sự cung kính của ông ta không phải đối với mình, mà là đối với chính cỗ tiểu quan này.