Siết chặt nắm đấm, tôi bước ra giữa sân, trận chiến này đã không còn đường lui, hắn không bại thì tôi chết, chứ nhất quyết không nhận thua. Ánh mắt kiên định, tôi nhìn thẳng vào Diệp tứ gia, không hề sợ hãi. Diệp tứ gia khẽ nheo mắt, liếc tôi một cái rồi quay đầu đi, thái độ vô cùng ngạo mạn. Nhưng tôi chẳng thấy bực hay nhục chút nào, bởi giờ này trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó là liều mạng! Diệp tứ gia lạnh giọng: "Ngươi không nhận thua?" Đệ tử Sở gia...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.