Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vụ án đã qua đi 4 năm, lãnh đạo đương nhiệm vì để trốn tránh trách nhiệm đã sớm bịa ra một kết luận để báo cáo công tác.

Chỉ là bản thân Lý Trường Vũ không thể buông bỏ được. Không nắm được manh mối hữu dụng nào từ tôi, trông anh ta thật hụt hẫng. Lý Trường Vũ nói: "Về sau cậu có tính toán gì không?"

Tôi đáp: "Đi bước nào tính bước đó."

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tôi đã lên kế hoạch cho bước tiếp theo, lên tỉnh tìm Diệp Văn Cường hỏi cho rõ về tờ giấy hôn ước kia. Bên cạnh đó, cái chính là tìm cho ra tên khốn nạn Nhất Diệp! Lúc đó hắn tự xưng là người của Bố Y thần tướng, ma nữ có bảo tất cả mọi chuyện đều là quỷ kế của hắn, nhất định phải tìm cho ra thủ phạm này.

Lý Trường Vũ gật đầu: "Trước tiên cậu phải về cục cảnh sát ghi biên bản lời khai cho tôi đã."

Tay này đúng là cố chấp, anh ta căn bản không từ bỏ việc điều tra.

Cục cảnh sát không có nhiều người trực lắm, khá thưa thớt. Đèn đuốc trong cục sáng trưng, chẳng khác gì ban ngày, tôi bị đưa vào phòng thẩm vấn. Phòng thẩm vấn lại là một khung cảnh trái ngược, tối om, tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa lạnh lẽo, đột nhiên một ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào mặt làm tôi cau mày khó chịu.

Ai dưới tình huống này cũng đều hốt hoảng, sốt ruột nữa, nhưng lần này nó không gây ảnh hưởng với tôi cho lắm. Lý Trường Vũ và tiểu Lâm ngồi ở bóng tối đối diện, Lý Trượng Vũ thảm vấn còn tiểu Lâm ghi biên bản.

Đây là quy trình thẩm vấn bình thường của cảnh sát. Ánh sáng mạnh chiếu vào mặt, tôi nhéo mắt, nhưng vừa nheo mắt thì có một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện phát ra. Giơ tay che ánh đèn, nhìn lại cái bóng hắt trên tường của Lý Trường Vũ, nó đang cử động, nhưng nãy giờ Lý Trường Vũ ngồi im mà?

Tôi chợt căng thẳng, sao lại thế này?

Lý Trường Vũ bắt đầu thẩm vấn, những điều nên hỏi cũng hỏi, nên nói tôi cũng đã nói, nếu giờ họ lặp lại câu hỏi mà mình trả lời không khớp thì sẽ rất phiền toái.

Cũng may trí nhớ tôi không tồi, hơn nữa không phải tất cả những gì tôi khai đều là nói dối. Lý Trường Vũ rất kiên trì, hỏi đi hỏi lại bốn lần, nhưng tôi đều trả lời ăn khớp. Anh ta có vẻ mệt mỏi, đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu Lâm đưa tay tắt chiếc bóng cường quang đang chiếu vào mặt tôi, mở bóng đèn bình thường trên bàn làm việc củ mình lên. Tôi nói: "Lâm cảnh sát, Lý đội trưởng có vấn đề."

Tiểu Lâm đang sửa sang lại biên bản, thuận miệng hỏi: "Vấn đề gì?"

"Cái bóng của ông ấy có vấn đề."

Tiểu Lâm cười: "Bóng có vấn đề? Thế phải làm sao, hay là làm pháp sự siêu độ, có phải thu phí không?"

Tôi biết anh ta không tin.

Đi ra ngoài cùng tiểu Lâm, Lý Trường Vũ đang đứng hút thuốc chờ ở hành lang, ánh đèn sáng chưng. Cái bóng của Lý Trường Vũ in rõ mồn một lên vách tường, tiểu Lâm không tự chủ mà nhìn ra đằng sau, ngay sau đó trên mặt anh ta lộ vẻ kinh ngạc.

Tôi nhìn về phía cái bóng của Lý Trường Vũ, cũng giật mình. Bóng của anh ta từ chân đổ lên đang dần dần biến mất, cứ như bị con gì nuốt, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, phỏng chừng không quá nửa phút toàn bộ cái bóng sẽ biến mất.

Chỉ loáng một cái, chiếc bóng đã biến mất đến phần đùi, tiểu Lâm kinh ngạc há mồm trợn mắt. Hiện tượng này quá quỷ dị, hoàn toàn vượt khỏi phạm vi kiến thức quang học.

Trên tường ở hành lang có treo một lá cờ đỏ chói, bên trên viết bốn chữ Khắc Tinh Tội Ác, hẳn là của người dân tặng cho cảnh sát. Tôi vội bước vọt qua, dùng sức giật manh lá cờ xuống, lá cờ rách toạc một đường, tôi rút một sợi chỉ đỏ ném về phía Lý Trường Vũ, đồng thời buộc sợi chỉ khác vào hình nhân giấy mình chuẩn bị từ trước, rồi châm lửa đốt.

Làm xong, tôi xông tới trước mặt Lý Trường Vũ, túm tay anh ta lên, quấn liên tục sợi chỉ vào ngón trỏ anh ấy, sợi chỉ buộc vào hình nhân bắt lửa, ngọn lửa rất nhanh lan dần lên ngón tay Trường Vũ.

Lý Trường Vũ trông thấy lửa lan thì né tránh theo bản năng, nhưng bị tôi giữ chặt, dùng móng tay miết một vết, ngón trỏ anh ta rỉ máu, ngọn lửa bùng lên cả ngón tay lẫn máu tươi.

Á!

Chiếc bóng trên vách tường phát ra tiếng kêu đau đớn, âm thanh đột ngột trong cục cảnh sát yên tĩnh vô cùng đáng sợ. Tôi nắm chặt bật lửa, vận hết sức ném thẳng vào cái bóng trên tường.

Bùm!

Chiếc bật lửa xăng vỡ vụn, xăng bên trong bám lên tường bốc cháy, một tiếng nổ phát ra, lửa bao trùm.

Xèo xèo xèo!

Bờ tường cháy hết, để lại một vệt đen nhỏ có hình người. Tất cả những chuyênh này nói thì dài nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt. Lý Trường Vũ kinh hãi nhìn cái vết đen trên tường, lúc này còn đang bốc khói, mùi khét gây mũi.

Nơi bị cháy không chỉ có bề mặt tường, mà còn có lớp vật chất gì đó màu đen. Qua cơn kinh ngạc, Lý Trường Vũ lập tức mặt đỏ bừng, phẫn nộ hét: "Lão toét, cậu dám đánh cảnh sát, còn dám phóng hỏa đốt cục, có biết đây là tội gì không?"

Tôi nói: "Nếu không làm vậy, có thể anh sẽ gặp nguy hiểm!"

Lý Trường Vũ cả giận: "Nực cười, ta đây vó gì nguy hiểm? Ba cái trò mèo, lừa trẻ con lên năm còn được, lại còn dám lừa ta, cậu to gan đấy!"

Tôi không hề tức giận mà bình tĩnh đáp: "Thế anh giải thích sao về tiếng hết vừa rồi?"

Đây cũng là điểm mà Lý Trường Vũ không tài nào giải thích nổi. Nếu chỉ là rút chỉ đỏ, phóng hỏa, tạo ra vệt đen hình người bị cháy trên tường thì đám cao thủ xiếc dân gian cũng làm được. Nhưng cái bóng phát ra tiếng hét thảm chân thật như vậy thì giải thích kiểu gì?

Nhất thời Lý Trường Vũ đứng ngây ra, tiểu Lâm thì mắt chư a mồm chữ o, nửa ngày không ngậm miệng lại được. Anh ta là người chứng kiến, so với Lý Trường Vũ, anh ta khách quan hơn nhiều.

Mãi sau mới hồi phục tinh thần, tiểu Lâm hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Tôi đáp: "Lý đội trưởng không nên đá cái chậu than."

Lý Trường Vũ vẫn cả giận: "Nói hươu nói vượn!" Nhưng ngữ khí đã không sắc bén như trước nữa.

Tôi chỉ cười. Lý Trường Vũ nén giận, nói: "Tiểu tử, giả thần giả quỷ thì đi chỗ khác, nơi này không phải chỗ cho cậu thể hiện." Rồi lại quay sang bảo tiểu Lâm: "Sắp xếp chỗ ở cho nó một đêm, ngày mai mua vé xe cho nó về."

Nói đoạn, đùng đùng nổi giận mà quay người bỏ đi.

Tôi vẫn chăm chú nhìn theo cái bóng hiện tại của anh ta, tất cả đều bình thường, chắc con ma kia đã bị đốt thành tro. Tiểu Lâm nói: "Đi, tôi dẫn cậu qua nhà khách."

Nhà khách của cục cảnh sát khá tiện nghi, phải cỡ khách sạn ba sao, đây là lần đầu tôi được ở khách sạn, thật mới mẻ.

Tiểu Lâm mở một căn phòng đôi, anh ta không có ý rời đi mà rót một ly trà, ngồi xuống đối diện tôi. Anh ta hỏi: "Rốt cuộc chuyện vừa rồi là thế nào?"

"Chẳng phải anh thấy hết rồi sao?"

Lúc đó anh ta chứng kiến rõ ràng, cái bóng đã biến mất đến phần đầu, chỉ cần tôi ra tay chậm mốt chút thôi thì nó đã hoàn toàn biến mất. Tiểu Lâm lại hỏi: "Nếu cái bóng của đội trưởng biến mất hoàn toàn thì sẽ thế nào?"

Tôi hỏi ngược lại: "Anh đã bao giờ nghe người ta nói, ma quỷ không có bóng chưa?'

Vừa nghe, thân hình tiểu Lâm khẽ rung lên, sắc mặt trắng bệch: "Con ma kia có thể quay lại không?"

Tôi lắc đầu: "Đã cháy thành tro rồi, tuy nhiên thời gian tới cơ thể của Lý đội trưởng sẽ có vấn đề. Anh ấy có sức khỏe tốt, tuy mắc bệnh nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu."

Cũng phải nói là vừa rồi tôi ra tay hơi tàn nhẫn, nhưng trong tình thế cấp bách ấy thì chẳng còn cách nào khác. Lần này cũng chứng minh, những chữ vàng trong cuốn sách cũ là pháp thuật âm dương chính xác.

Nó khiến tôi củng cố niềm tin không nhỏ.

Tiểu Lâm châm điếu thuốc, rít mạnh hai hơi, nhả một luồng khói dày đặc, dùng nó để che đi sự dao động tâm lý: "Vụ án quê cậu có phải cũng liên quan đến những điều thế này?"

Tôi lắc đầu: "Cũng không biết nữa."

Anh ta lại nhả khói, giọng nghiêm túc: "Không chỉ có 300 người thôn Danh Hoa Lưu thôi đâu, còn có một cảnh sát cũng mất tích."

Anh ta lấy một bức ảnh trong túi ta, trên ảnh là một cảnh sát trẻ đang cười tươi: "Cậu ấy tên là Lý Trường Nhạc, em trai Lý đội trưởng, cũng là bạn học đại học của tôi."

Tôi lập tức hiểu, thì ra là thế, thảo nào vụ án đã qua 4 năm mà họ vẫn canh cánh trong lòng. Cảnh sát tiểu Lâm này, tên đầy đủ là Lâm Đông, anh ta và Lý Trường Nhạc tốt nghiệp đại học xong thì liền xin vào đội hình cảnh, đi theo Lý Trường Vũ. Vụ án Phong Môn thôn là vụ đầu tiên từ khi họ trở thành cảnh sát.

Đã có thể có chuyện xảy ra. Tôi vẫn luôn cho rằng mình là người bị hại duy nhất, hóa ra còn có một cảnh sát nữa, chuyện này làm tôi nảy sinh chút đồng cảm với Lâm Đông.

Ục ục! Bụng tôi lại sôi, cả sáng ăn mỗi bát mì, tối ăn mì gói, da bụng tôi dính từ trước ra sau. Không chỉ có tôi, Lâm Đông cũng đói, anh ta hào sảng nói: "Đi, tôi dẫn cậu xuống dưới ăn đêm."

Thị trấn khác với vùng nông thôn, không hề kiêng kỵ ngày quỷ tiết. Quán ăn đêm phủ kín cả một con phố, đèn đuốc sáng chưng, khách khứa đông đúc, ồn ào náo nhiệt y như dưới quê họp chợ.

Lâm Đông dẫn tôi vào một quán nướng, anh ta nói: "Cái gì mà quỷ tiết, người thành thị chúng tôi không có quan niệm như vậy. Mà cho dù có ma thật, trông thấy nhiều người như thế cũng sợ mà chạy thôi."

Lâm Đông nói đúng, đông người thì dương khí thịnh, nhưng có điều, quỷ tiết vẫn là quỷ tiết.

Tôi chỉ con ngõ nhỏ phía xa, đầu ngõ tối om, một ông lão đang cầm bó hương, cứ đi cách mấy mét lại cắm một cây vào góc, nói: "Vào cửa thì là khách, dù sao cũng nên mời người ta uống trà."

Ngước nhìn ánh đèn trên cao, trời hôm nay nhiều mây, mà bên dưới đám mây âm u là một cây hòe lớn, thân cây phải cỡ năm sáu người ôm, tôi lẩm bẩm: "Xảy ra rồi!"

Lâm Đông kinh ngạc: "Cái gì xảy ra?"

Vừa nói vừa mở một chai bia, rót vào cốc.

Tôi đáp: "Chỗ gốc hòe kia kìa."

Lâm Đông càng khó hiểu: "Gốc hòe thì sao?"

"Anh biết chữ hòe viết như thế nào chứ?

"Đương nhiên, bên trái chữ Mộc, bên phải chữ Quỷ..." Anh ta vừa nói vừa rót bia.

Tôi nói: "Cây hòe là có quỷ trong mộc, âm khí rất nặng, dễ chọc phải thứ không sạch sẽ. Thời xưa người ta thắt cổ cũng hay lựa chọn cây hòe, bởi người sắp chết thích nhất những vật chí âm, mà dân quê cũng hay trồng một cây hòe trong sân, để làm chỗ cho ma quỷ trú ngụ, coi như phương thức dàm phán với chúng."

Lâm Đông nói: "Cậu nói vậy có ý gì?"

Tôi đáp: "Hiện giờ cây hòe ở giữa đám người, nếu bình thường thì cũng không sao, nhưng hôm nay là quỷ tiết."

Lâm Đông nói: "Thì sao?"

"Ăn nhanh lên đi, hay là chúng ta gói đồ ăn mang về nhà khách."

Lâm Đông cau mày: "Sao vậy, ở đây sắp xảy ra chuyện à?"

Tôi gật đầu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK