Trong bóng tối u ám phía trước, có một ông già quỷ khí âm trầm, người toát lục quang, vừa quen thuộc vừa thân thiết. Nụ cười hiền từ làm tôi như trở về thời thơ ấu, nước mắt không ngăn được mà lăn dài, nhào vào ngực ông mà khóc: "Ông nội!" Trong lòng chất chứa đầy oan ức và khổ sở, tôi nấc: "Ông nội, con nhớ ông lắm!" Ông nội hiền từ: "Ta cũng nhớ con!" "Ông, trong thôn xảy ra đại sự vì tấm khế bia âm phủ, tất cả mọi người đều bị giết rồi."...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.