Một cương thi cho rằng mình đã chết được rồi, nhưng lại còn sống, mở mắt ra vẫn nhìn thấy cái thế giới chán ghét, ông cảm thấy tuyệt vọng, cô tịch, hơn thế nữa là phẫn nộ. Cha bò dậy, mưa gió táp vào mặt, vào người ông, đột nhiên ông gào lên. Grào!!!! Tiếng gào vang trời, chỉ có như vậy mới phát tiết được phẫn nộ trong lòng, mái tóc tung bay giữa mưa gió. Cổ họng tôi khô khốc, khó khăn gọi: "Cha!" Ông quay đầu lại, tròng mắt xanh lè khẽ thu nhỏ, dừng ở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.