Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi làm một hình nhân, nhổ một dúm tóc của Lâm Đông, cũng may tóc anh ta không ngắn lắm, mỗi sợi đều mấy cm. Buộc dúm tóc vào que nhang, sau đó chọc xuyên qua phần đầu hình nhân, rồi cắm nhang xuống đất.

Làm như vậy, hình nhân giấy sẽ đứng thẳng, tựa người vào que nhang. Buộc số còn lại của dúm tóc vào que nhang khác, kéo căng, bảo Lâm Đông ngậm lấy chuôi que nhang, miệng nói: "Quỳ xuống!"

Lâm Đông ngạc nhiên trợn tròn mắt, miệng ngậm nhang nên nói lúng búng: "Đầu gối đàn ông có dát vàng."

Tôi trả lời: "Chính vì đầu gối đàn ông dát vàng nên quỳ xuống xin lỗi mới có thành ý."

Lâm Đông cũng là người quyết đoán, lại có trách nhiệm, anh ta liền quỳ xuống. Tôi sang quán bán đồ ăn bên cạnh xin một ly trà, đổ xuống đất.

Lúc Lâm Đông quỳ lạy, nắm tóc xuyên qua phần đầu hình nhân giấy khẽ lay động, chậu than dần dần trở về trạng thái ban đầu. Thấy cảnh đó, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có vẻ Chân Mộ Tuyết đã chấp nhận lời xin lỗi của Lâm Đông.

Lâm Đông trông thấy vậy, miệng lúng búng: "Không sao rồi chứ?"

Tôi bước tới rút que nhang trong miệng anh ta ra, nói: "Gì mà không sao, cô ấy chỉ tạm thời tha thứ cho anh thôi. Anh phải nhanh chóng làm cho xong việc mình đã hứa."

Lâm Đông vội nói: "Chân Mộ Tuyết, nhất định tôi sẽ mau chóng tìm ra thi thể của cô, cắt đứt sợi chỉ đỏ trói chân."

Tro tàn bên trong chiếc chậu lại cuộn lên, tôi mở miệng: "Nói một mốc thời gian chuẩn xác."

Lâm Đông nói: "Ba ngày! Trong vòng ba ngày nhất định phá án."

Lúc nói câu này, anh ta còn ưỡn ngực, ngữ khí cứ như đang cam đoan với lãnh đạo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Con mẹ nó, sao anh ta ngu ngốc như vậy chứ, không nói nhiều thêm mấy ngày, nếu ba ngày mà không phá được án thì phải làm thế nào? Đến lúc đó, không phải cứ xin lỗi là sẽ xong chuyện.

Đám tro tàn trong chậu than đã hoàn toàn yên tĩnh, tôi nói: "Cô ấy đi rồi."

Lâm Đông thở phào: "Cuối cùng cũng đi rồi."

Anh ta cũng bắt đầu hối hận, mấy hôm trước chỉ là thuận miệng cam kết, không ngờ lại chọc phải phiền toái như vậy.

Làm xong thì hai chúng tôi quay về nhà.

Người của tổ dân phố còn đang bận việc tang lễ nhà bà lão đối diện, hàng xóm xung quanh kiêng kỵ nên chẳng ai dám ra ngoài, cả hành lang im ắng

Tôi nói: "Không khí có gì đó khác thường."

Lâm Đông hoang mang: "Sẽ không lại là thứ kia đấy chứ?"

Tôi trợn mắt: "Chú ý từ ngữ!"

Lâm Đông giật mình, vội nói: "Xin đừng trách, xin đừng trách..."

Mỗi khi có lễ tang, vài cô hồn dã quỷ sẽ tụ tập về xem náo nhiệt, giống như người sống đi dự đám cưới vậy. Bạn mà nói linh tinh, lỡ miệng chọc phải hồn ma nào tính tình không tốt, sẽ phiền phức.

Bởi vậy nhiều người già, khi nhắc đến những thứ không sạch sẽ, sẽ dùng một vài từ để thay thế, như vãng sinh giả, hay bạn tốt, vân vân.

Không khí xung quanh thật sự quỷ dị, âm u, ngẩng đầu nhìn lên, âm khí đang ngưng tụ đến rợn người, tôi cả kinh: "Sao lại như vậy?"

Lâm Đông hỏi: "Có chuyện gì?"

Tôi kéo tay anh ta: "Mau vào nhà!"

Lâm Đông không dám nhiều lời, vội cùng tôi chạy vào nhà. Trước khi vào, tôi nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, âm khí vô cùng đen đặc, tại sao lại có hiện tượng này xuất hiện? Nhưng đây không phải chuyện mà tay mơ như mình có thể quản, chạy nhanh vào trong nhà đã, đóng kín toàn bộ cửa sổ, kéo rèm xuống.

Sau đó thắp nén nhang cho lão thái gia, khẩn cầu gia trạch bình an. Lâm Đông căng thẳng hỏi: "Làm sao vậy, sẽ xảy ra chuyện à?"

Tôi nói: "Tôi cũng không biết, có điều trời sinh dị tượng ắt có điểm gở. Đây cũng không phải việc chúng ta có thể quản, anh cứ nghĩ vách mau chóng tìm ra thi thể Chân Mộ Tuyết cho xong đi."

Lâm Đông nhăn mặt: "Danh Đồng, cậu sẽ giúp tôi phải không?"

"Tôi sẽ cố hết sức, nhưng không dám đảm bảo. Thời gian quá ngắn, ai bảo anh ưỡn ngực nói ba ngày là có thể phá án, tới lúc đó xem anh làm thế nào?"

Lâm Đông rầu rĩ: "Tôi nói theo thói quen. Kỳ hạn phá án của đội hình cảnh đều là ba ngày nên thuận miệng vậy thôi."

"Anh không cần phảu quá lo lắng, cho dù không phá được án của Chân Mộ Tuyết, thì loại cô hồn dã quỷ như cô ta, dám mò đến gây phiền toái tôi sẽ cho cô ta hồn phi phách tán."

Lâm Đông kêu lên: "Đừng, đừng...cô ấy cũng rất đáng thương."

Tôi nở nụ cười mãn nguyện, đoán trước anh ta sẽ không nhẫn tâm mà. Nó cho thấy Lâm Đông đúng là người tốt, tinh thần trọng nghĩa cao, lại có tính thương người, kết giao được với anh ta là vận may của mình.

Tôi nói: "Tạm thời tôi cũng chưa có manh mối gì. Tra án là sở trường của anh, anh cứ coi nó như án mạng thông thường mà tiến hành."

Lâm Đông cau mày: "Cũng đành phải như vậy."

Tôi nói: "Đừng lo lắng quá, cho dù quá hạn tôi vẫn có cách điều đình với cô ta, chỉ cần anh tận lực là được."

Nhưng có vẻ Lâm Đông vẫn hoang mang, tôi nói: "Đi nghỉ sớm chút đi."

Lâm Đông gật đầu, đứng dậy đi về phòng, tôi dặn với theo: "Buổi tối có nghe thấy băt cứ gì cũng đừng mở cửa sổ nhé."

Đêm nay, tôi không thể ngủ....

Hai ba giờ sáng, bên ngoài có tiếng động lạ. Là bên nhà bà cụ bắt đầu đưa tang? Không đúng, chưa đến đầu thất mà, hơn nữa không ai đưa tang giờ này cả.

Liên tưởng đến sự khác thường trên bầu trời khu nhà, tôi không nhìn được mà bò dậy, đến bên cửa sổ, khẽ vén tấm rèm nhìn ra ngoài.

Một màn quỷ dị khiến tôi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Có bốn tiểu quỷ đang khiêng kiệu bà cụ đi ra từ trong lều tang lễ, đám tiểu quỷ chợt quay đầu nhìn về phía tôi, tôi sơi hãi vội buông rèm xuống. Nhưng chỉ chốc lát, không thắng nổi cơn tò mò, tôi lại vén lên, nhìn tiếp.

Đám tiểu quỷ được làm bằng giấy, đôi mắt vẽ bằng mực, không ngừng chớp chớp, hai chấm đỏ trên má, miệng cười hì hì. Trước ngực chúng còn đeo một đóa hoa đỏ thẫm, giống như đang làm việc gì đại hỉ.

Bà cụ ngồi trong kiệu, giơ tay vẫy vẫy tôi một cách quái đản, đám tiểu quỷ cũng vẫy tay theo, sau đó cỗ kiệu được khiêng đi mất.

Cái này...cái này...quá quỷ dị rồi. Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Tôi chưa từng nghe nói có người chết lại được tiểu quỷ khiêng đi, hơn nữa còn cứ như là hỉ sự, mặt bà cụ còn nở nụ cười, nụ cười tươi phát ra từ đáy lòng.

Thật quái đản. Tôi xoay người nhìn ra bên ngoài, đám âm khí tích tụ đã dần dần tan hết, có lẽ không còn việc gì nữa. Đành quay lại giường đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc tôi thứ dậy thì Lâm Đông đã rời đi, chắc là đến cục cảnh sát. Tôi dự định sẽ tới nhà ông già mù lần nữa.

Nắm được thời gian ông ta ra cửa đi làm, tôi trốn ở gần đó, nhìn theo bóng lưng ông ấy rời đi. Để đảm bảo an toàn, tôi vẫn dùng một hình nhân giấy báo hiệu đặt ở giao lộ, rồi mới yên tâm vào nhà.

Giờ là buổi sáng, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Tôi quan sát chỗ góc tường, đó là một chiếc tủ quần áo lớn màu đen, kiểu cổ, chắc phải từ thời nhà Thanh. Bên ngoài dán bùa chằng chịt, phía trên còn có hòn đá đè nặng.

Trên hòn đá có viết một chữ 'Tê'.

Tôi bước tới gần, chiếc tủ phát ra tiếng bịch bịch, mọi chuyện rõ ràng hơn tối hôm qua nhiều, bên trong thực sự có thứ gì đó muốn xông ra. Hình như nó cảm ứng được tôi, càng đập mãnh liệt vào tủ.

Rầm rầm rầm! Thứ bên trong giống như có tình cảm, tôi có thể cảm giác được sự phẫn nộ trong hành động của nó. Chẳng lẽ đây chính là oán khí ư?

Đột nhiên tôi nghĩ, nếu mình kéo mở cánh cửa tủ, tất cả bí ẩn sẽ được sáng tỏ. Bèn từ từ vươn đôi tay ra...

Bàn tay đặt vào tay nắm cửa tủ, đang định dùng sức kéo thì đột nhiên có ai đó túm lấy tay tôi. Việc xảy ra quá đột ngột làm tôi hoảng sợ, lẽ nào ông già mù phát hiện có người đột nhập nên nửa đường vòng trở về?

Không thể nào! Ở giao lộ tôi đã bố trí hình nhân thay mình canh gác, nếu ông ta trở về, nó sẽ báo hiệu giống như hôm qua.

Tôi từ từ quay đầu lại. Hai mắt trợn lớn, miệng há hốc vì kinh ngạc. Ông lão lưng còng!

Là ông lão lưng còng trong đội đưa ma. Tôi cả kinh: "Là ông à, sao ông lại ở đây?"

Lão lưng còng dùng sức giật tay tôi ra, nói: "Cái tủ này không thể mở!"

Lời nói của lão khiến tôi có cảm giác, bên trong tủ chứa một bí mật kinh thiên, càng tăng thêm ý nghĩ ban đầu, chỉ cần mình mở ra, tất cả bí mật của bốn năm trước sẽ được sáng tỏ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK