Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của ông già mù làm tôi tự nhiên lại căng thẳng: "Có phải tiên sinh biết gì đó không?"

Ông già dừng tay, định trả lời thì một ông già khác, lưng còng, đang sửa sang vòng hoa nói một cách bí ẩn: "Ông quên mình tại sao bị mù rồi à?"

Ông già mù chấn động toàn thân, gương mặt đen đúa lộ vẻ hoảng sợ, vội cúi đầu xuống tiếp tục dán hình nhân giấy, không dám mở miệng nữa.

Ông lão lưng còng nhìn tôi một cái thật sâu rồi cũng xoay người đi làm việc tiếp. Chờ ông ta đi khỏi, tôi lại hỏi ông già mù, nhưng ông ta vờ như câm điếc, thế nào cũng không chịu nói chuyện. Ông già càng không muốn nói thì tôi càng cảm thấy ông ấy biết gì đó, ông ta có thể cứu mình.

Chỉ là nếu cứu tôi, rất có khả năng ông ấy sẽ rước họa vào thân. Thấy thật sự không thể hỏi rõ ràng, tuy không đành lòng, tôi vẫn phải thôi. Nhưng vừa mới dợm bước định đi thì đột nhiên ông già mù lại ho khan một tiếng, quay đầu lại, ông ta đè tay lên bàn đẩy sang phía tôi, dưới bàn tay ông ấy là một hình nhân giấy nhỏ được cắt bằng kéo.

Tôi nhìn ông già mù một cách khó hiểu, ông già nói bằng giọng cực nhẹ: "Mang về đặt trên giường, nó có thể thế mạng cho cậu một đêm."

Chỉ một hình nhân cắt từ tờ giấy trắng mà có thể thế mạng cho tôi một đêm? Thật sự thì không nhìn ra hình nhân giấy này có điểm gì khác biệt, nhưng đến nước này ngựa chết còn hơn ngựa sống vậy. Tôi duỗi tay cầm hình nhân giấy lên, nhét vào túi, khẽ nói: "Cảm ơn!"

Không biết thứ trong túi mình có thể thế mạng đúng như lời ông già mù nói hay không, nhưng ít nhất thì trong lòng cũng có sự bám víu, nó khiến tôi an tâm hơn một chút.

Bữa tối, tôi lại gặp Xuyến Xuyến. Xuyến Xuyến liếc mắt quét qua tôi, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt thậm chí còn mang theo hận ý, thật khó chịu. Nhất định mình phải giải thích rõ ràng cho cô ấy.

Tôi gọi Xuyến Xuyến ra ngoài, tới con suối mà hồi nhỏ đám trẻ bọn tôi thường hay chơi đùa, Xuyến Xuyến nói: "Có điều gì thì mau nói đi!"

Trước khi ra đây, trong lòng tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng giờ phút này lại chẳng thể thốt nên lời. Đắn đo mãi, tôi mới mở miệng: "Tôi không hại sư phụ, thật sự là không!"

Đôi mắt đen láy của Xuyến Xuyến nhìn tôi lạnh băng: "Cậu gọi tôi ra chỉ để nói câu này?" Rồi xoay người bỏ đi.

Tôi vội kéo tay cô ấy lại, tay Xuyến Xuyến cũng thật lạnh: "Xuyến Xuyến, sao tôi lại hại sư phụ chứ. Cho dù ông ấy không phải sư phụ của tôi thì cũng là cha cô, làm sao tôi hại cha cô được?"

Xuyến Xuyến dùng sức giật tay tôi ra, giơ lên một tờ giấy màu đen, tức giận hỏi: "Tôi hỏi cậu, đây là cái gì?"

Ngu ngơ lắc đầu, tôi nào biết đây là cái quái gì chứ. Xuyến Xuyến phẫn nộ ném thẳng tờ giấy vào mặt tôi, tờ giấy thoạt nhìn trông như thiệp mời, rất đẹp, bốn góc được nạm vàng lá, cầm trong tay chắc nịch, chính giữa còn có hai chữ đỏ chót: Hôn Thư.

"Đây hình như là hôn thư?"

Hôn thư bình thường đều là giấy đỏ mực đen, hôn thư này thì lại giấy đen mực đỏ, Xuyến Xuyến nói: "Cậu mở ra đọc xem?"

Tôi mở hôn thư ra, bên trong viết: "Nhậm phủ chọn ngày thành thân, phu tạo: Danh Đồng, sinh ngày 14 tháng 10 năm 1978."

Đọc tới đây, tôi ngây cả người, đây là mình mà?

Vội đọc xuống dòng tiếp theo: "Thê tạo: Diệp Tiểu Tình, sinh ngày 14 tháng 10 năm 1978...

Bà mối: Trần Kiên."

Tôi mờ mịt quay sang nhìn Xuyến Xuyến: "Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao hôn thư lại viết chú rể là tôi, mà bà mối lại là sư phụ. Còn nữa, cô gái tên Diệp Tiểu Tình là ai?"

Xuyến Xuyến nhìn thẳng vào mắt tôi: "Cậu không biết thật?"

Tôi lắc đầu.

Ánh mắt Xuyến Xuyến có tia sợ hãi, đôi môi nhợt nhạt: "Ba ngày trước tôi có nhận được một phong thư, bên trong chính là hôn thư này."

Tôi nói: "Xuyến Xuyến, tôi thật sự không biết người tên Diệp Tiểu Tình này mà."

Xuyến Xuyến nói: "Cậu còn nhớ cha mình có một người tri kỷ rất thân tên Diệp Văn Cường không?"

Tôi gật đầu: "Từng nghe nói, nhưng tôi chưa gặp ông ấy bao giờ."

Xuyến Xuyến nói: "Chú Diệp là người thành phố xuống nông thôn làm dân vận, được sắp xếp ở lại thôn chúng ta, có quan hệ rất tốt với cha cậu

Nghe nói cha cậu còn từng cứu mạng ông ấy, hai bên ước hẹn với nhau, nếu sinh con cùng phái nam thì làm huynh đệ, cùng phái nữ thì làm tỷ muội, còn khác phái sẽ kết làm vợ chồng."

Tôi lại liếc qua tờ hôn thư, người con gái cũng họ Diệp, lẽ nào...

Xuyến Xuyến nói tiếp: "Nhà cậu sinh ra cậu là trai, mà chú Diệp thì sinh ra một bé gái. Cậu nghĩ không sai, chính là Diệp Tiểu Tình, trùng hợp hơn là cả hai lại có chung ngày sinh tháng đẻ."

Ơ, thế chẳng le, Xuyến Xuyến đang ghen?

Biết tôi có người ước định liền trở về từ thành phố, lại trùng hợp gặp cha mình bị nạn? Nghĩ tới đây, trong lòng tôi có chút tự mãn, khóe miệng bất giác nhếch lên. Bắt gặp khoảnh khắc này, đôi lông mày Xuyến Xuyến dựng ngược: "Anh cao hứng cái gì? Có gì đáng để vui vẻ chứ, cha tôi chết, anh vui lắm phải không?"

Vội thu lại nụ cười, tôi cuống quít nói: "Không có, không có."

Cảm xúc đột nhiên mất khống chế, Xuyến Xuyễn phẫn nộ chỉ mặt tôi: "Có, rõ ràng cậu có. Mau cút đi cho tôi, cút!" Cô ta gào lên lạc cả giọng.

Tôi chưa từng thấy Xuyến Xuyến tức giận đến như vậy bao giờ, sợ hãi lui lại mấy bước rồi xoat người chạy về.

Đáng nhẽ buổi tối tôi phải túc trực bên linh cữu sư phụ, nhưng Xuyến Xuyến cực lực phản đối, nhất định không cho, mẹ nổi cáu, túm tôi về nhà.

Về tới nhà, bà liền mắng: "Nha đầu không được dạy dỗ, đọc sách nhiều, học lên cao cũng vô ích. A Đồng nhà chúng ta còn phải khóc lóc van xin được đưa tiễn a Kiên sao?"

Cha tôi nói: "Bớt nóng đi, cái chết của a Kiên là cú sốc rất lớn với Xuyến Xuyến!"

Nghe cha tôi nói vậy, mẹ đành không mắng nữa, ngậm cục tức mà thở phì phì. Nhớ đến hôn thư mà Xuyến Xuyến đưa, tôi bèn lấy ra cho cha xem, hỏi: "Cha, đây là chuyện gì?"

Trông thấy tấm giấy màu đen, cha tôi nghi hoặc cầm lấy mở ra đọc, ông còn chưa kịp mở miệng thì mẹ tôi đã kêu lên: "Bố nó, sao lại thế này? Con trai nhà mình đính hôn với Diệp gia từ khi nào?"

Cha tôi cũng rất khó hiểu: "Không có, Văn Cường có đứa con gái tên Tiểu Tình thật, bọn tôi cũng ước định khi con cái lớn sẽ gả cho nhau, nhưng chỉ là lời nói trước khi sinh con, không thể coi là thật được."

Mẹ tôi giật lấy tờ hôn thư: "Thế đây là thế nào?"

Cha lắc đầu: "Tôi cũng không biết, lúc Văn Cường mới về Tây Xuyên chúng tôi còn hay qua lại, nhưng từ lúc anh ấy về tỉnh thì không lui tới nữa. Cũng mười mấy năm không có tin tức rồi."

Mẹ nói: "Thế sao lại có tờ hôn thư này? A Đồng, cái này con lấy đâu ra?"

"Là Xuyến Xuyến đưa cho con, cô ấy bói ba ngày trước ai đó đã gửi cho cô ấy."

Trên mặt mẹ tôi chợt lộ ra một tia mãn nguyện, híp mắt nhìn cha: "Nếu Diệp gia có ý kết duyên với nhà mình thật, tôi cũng không phản đối."

Cha nói: "Chuyện của mười mấy năm trước, không thể coi là thật được."

Ông biết rõ khoảng cách giữa hai nhà, nhà tôi là dân quê làm nông, còn nhà chú Diệp là người thành phố, hơn nữa còn xuất thân từ gia đình cán bộ. Một ở trên trời, một ở dưới đất, cứ cho là chú Diệp thực hiện lời hứa năm xưa thì cha tôi cũng không đồng ý.

Thở dài, cha nhấc tấm rèm, đi vào trong buồng. Mẹ nói: "A Đồng, con bận bịu cả ngày rồi, cũng đi nghỉ sớm đi." Nói đoạn vội đi theo cha vào trong.

Tôi cũng về phòng mình, chiếc giày ba tấc đặt đối diện đầu giường chưa thấy có động tĩnh gì, nhưng chẳng hiểu sao, cứ nhìn nó là trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi sợ vô hình.

Giày đối giường, quỷ thượng giường!

Nhớ đến câu này, lông tơ toàn thân tôi dựng đứng, không dám lên giường nằm ngủ. Trong phòng tôi có một chiếc tv nhỏ, đó là cái tv mà bà ngoại mua cho tôi hồi còn đi học, vì chuyện này mà mẹ đã giận bà khá lâu. Chiếc tv 13 inch đen trắng. Tôi đưa tay bật công tắc, màn hình tv chỉ là những đốm nhiễu, đã không còn chương trình nào ư?

Quay qua nhìn đồng hồ, 11 rưỡi rồi, chẳng trách đã không còn chương trình nào. Trong lòng tôi cũng dần căng thẳng, Trương lão hán nói, nhất định phải lên giường ngủ trước 12h đêm, kết xong mối âm hôn.

Nói cách khác, ma nữ sắp đến đòi lấy mạng mình. Phải làm sao bây giờ?

Nhớ đến hình nhân giấy mà ông già mù cho, tôi lấy ra, chỉ là một tờ giấy trắng cắt thành hình người, chẳng có gì đặc biệt. Đặt nó lên giường, có thật nó sẽ thế mạng cho mình đêm nay?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK