Ông già mù biểu tình nghiêm trọng: "Cậu bị lừa, giày ba tấc này có thể nuôi quỷ thiếp. Nếu tôi đoán không lầm, nhất định bên trong có quỷ thiếp, cho nên nó là thứ muốn lấy mạng cậu."
Tôi kinh hãi đến há mồm trợn mắt.
Dân gian vẫn thường truyền tai chuyện dưỡng tiểu quỷ và dưỡng quỷ thiếp. Nếu thậy là như vậy, ông già mù mà không cho mình hình nhân giấy thì người bị bóp chết trên giường chính là mình. Càng nghĩ càng thấy sợ.
Ông già mù không kiên nhẫn nói: "Cậu khóc cái gì, đàn ông đàn ang mà còn sụt sịt?"
"Tôi đâu có khóc?"
"Không phải cậu khóc, thì là ai?"
Câu nói của ông ta làm tôi giật mình, lông tơ dựng đứng, không phải chứ? Chính ông già mù cũng cả kinh, cả hai chúng tôi đứng nguyên tại chỗ không lên tiếng, xung quanh không gian tĩnh lặng đến rợn người.
Có tiếng khóc rên rỉ, khóc rất thê lương, thậm chí có đôi lúc còn nghẹn ngào không thành tiếng. Giữa nửa đêm mà nghe tiếng khóc này thật sự đáng sợ, tôi phảng phất hình dung ra một ma nữ đang quay lưng về phía mình, khóc lóc.
Tôi hoảng sợ muốn phá cửa bỏ chạy, nhưng ông già mù túm tay tôi lại, lắc lắc đầu. Trong phòng có chút ánh sáng yếu ớt toát ra, một bóng đen quỷ dị hắt lên vách tường, cái bóng bị ánh nến kéo dài thật dài, mái tóc phiêu động mà không hề có gió, trông cực kỳ kinh khủng.
Đây là.. đây là... ma nữ!
Chẳng lẽ nó là quỷ thiếp bên trong đôi giày ba tấc?
Rốt cuộc cũng không thể kìm được nỗi sợ trong lòng, tôi định hét lên theo bản năng thì chợt nghe có tiếng thét chói tai cực kỳ thảm thiết. Tiếng thét này phát ra từ trong phòng, hơn nữa giọng thét còn khá quen tai. Nheo mắt nhìn kỹ lại cái bóng đen, tôi vô cùng kinh ngạc: "Xuyến Xuyến?"
Không sai, người tay cầm ngọn nến, nơm nớp lo sợ đi từ trong phòng ra là Xuyến Xuyến. Cô nhắm chặt hai mắt, gương mặt cắt không còn giọt máu, đang la hét không ngừng.
Xuyến Xuyến quay đầu hướng về phía cửa mà la lên: "Có quỷ!"
Tôi duỗi tay túm lấy, nha đầu này sợ hãi chân tay khua loạn xạ, miệng thì cứ la hét, từ đầu đến cuối không dám mở mắt ra nhìn.
Có mùi nước tiểu khai nồng, căn cứ vào kinh nghiệm bản thân mà suy đoán, Xuyến Xuyến đã sợ vãi tè ra quần, dưới ánh nến yếu ớt bị rơi xuống đất, có thể thấy đũng quần cô ướt một mảng lớn.
Nha đầu này còn đái rõ lắm nữa, lòng tôi muốn phì cười, nhưng cố kìm nén lại, đối phương là phụ nữ, chỉ có thể giả ngu không biết: "Xuyến Xuyến, là tôi đây, cô mở mắt ra nhìn xem."
Chắc là xảm giác được giọng nói quen tai, nhưng Xuyến Xuyến vẫn chỉ dám hé nửa con mắt, trông thấy tôi thì mới dám mở cả hai mắt ra: "A Đồng!"
Tôi nghi ngờ hỏi: "Sao cô lại ở đây?"
Theo lý mà nói thì lúc này cô ta phải túc trực bên linh cữu cha mình chứ?
Xuyến Xuyến bổ nhào vào ngực tôi, còn ra sức rúc thật sâu. Cơ thể mềm mại của cô run lên bần bật, xem ra đã sợ hãi quá mức. Ơ nhưng mà khoan đã, bộ ngực mềm mại cứ tì sát vào người thế nảy, cơ thể tôi bất giác có phản ứng.
Vội cố lảng tránh, tôi vỗ vỗ đầu Xuyến Xuyến an ủi: "Không sao, không sao rồi. Xuyến Xuyến, sao cô lại ở đây?"
Hóa ra vốn dĩ phải túc trực bên linh cữu cha, nhưng cô ấy nghe người nhà nói, nếu chuyển nhà mới chưa đủ 10 năm, thì hồn gia chủ có khả năng sẽ về nhà cũ. Vì vậy cô ấy tới đây.
Xuyến Xuyến rúc trong ngực tôi, nức nở nói: "Tôi đến đây chưa bao lâu thì nghe thấy có người phá cửa xông vào, sợ quá tôi trốn đi, rồi lại có tiếng tông cửa rầm rầm, tiếp đó là tiếng nói chuyện, tôi càng không dám lên tiếng..."
Tôi với ông già mù xấu hổ, không ngờ mình lại bị hiểu lầm là ma quỷ, còn dọa người ta vãi tè như vậy. Tuy nhiên, chẳng phải chính tôi cũng nhầm tưởng cô ấy là ma nữ sao?
Ông già mù nói: "Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta mau rời đi."
"Đi kiểu gì, cửa sau khóa rồi mà?"
Xuyến Xuyến nói: "Có khóa đâu?" Nói đoạn cô kéo cửa vào trong, cánh cửa liền mở toang.
Tôi như người trên trời rơi xuống, hóa ra cánh cửa này không phải đẩy ra, mà là kéo vào, vừa rồi cứ dùng sức đẩy rầm rầm, thật ngu ngốc.
Hai chúng tôi đi theo Xuyến Xuyến ra khỏi căn nhà, thực sự đã phá giải được ma dựng tường!
Ông già mù kéo tay áo, nói cực khẽ vào tai tôi: "Cô bé này có vấn đề, cậu cẩn thận một chút."
Xuyến Xuyến có vấn đề? Vấn đề gì mới được chứ? Bất cứ ai có ý lăng mạ Xuyến Xuyến, tôi đều cảm thấy khó chịu, bởi vậy không đáp lời ông già mù.
Cả đường về nhà sư phụ rất thuận lợi, giống như đã cắt đuôi được ma nữ kia vậy. Trong nhà sư phụ đèn đuốc sáng trưng, còn có mấy người của đội đưa ma đang bận việc, thi thoảng đây đó có tiếng nói chuyện khiến tôi an tâm hơn rất nhiều.
Ông già mù thì chắc đã gặp chuyện kiểu này nhiều lần nên đã thành thói quen. Xuyến Xuyến hiểu lầm chúng tôi là ma, cũng chỉ sợ bóng sợ gió một lát là thôi, chỉ có riêng tôi là thần kinh vẫn căng thẳng.
Vừa về đến nhà, Xuyến Xuyến đi thẳng lên lầu, chắc là tắm rửa cho sạch. Ông già mù thì đến bên cạnh ông lão lưng còng nói nhỏ gì đó, chợt ông lão lưng còng tức giận mắng: "Tên mù chết tiệt, tôi đã bảo đừng có xen vào chuyện người khác, ông chán sống rồi hả?"
Ông già mù rụt rè: "Có thể giúp được thì giúp."
Ông lão còng lưng cười lạnh: "Loại người như chúng ta kiếm tiền của người chết, có tích bao nhiêu âm đức cũng chả bù nổi đâu."
Ông già mù nhăn mặt, nhưng vẫn nài nỉ: "Có thể giúp được thì giúp .."
Lão lưng còng nói: "Tôi biết ông đang nghĩ gì, nhưng đừng quên, nó có cha có mẹ..."
Tiếng nói chuyện của họ ngày càng nhỏ dần, tôi đã không còn nghe thấy gì nữa. Trong lúc để ý hai người, lòng tôi vẫn cảnh giác, chỉ sợ ma nữ sẽ đuổi tới đây. Tuy chỗ này đông người, nhưng ả là ma, có nhiều người hơn nữa e cũng chả đủ ngăn cản.
Một lúc lâu sau thì cuộc nói chuyện của hai ông già mới kết thúc. Ông già mù qua vẫy tay gọi, tôi liền chạy qua, ông ta bảo tôi ngồi xuống ghế, họ cũng tìm ghế ngồi.
Ông già mù trầm ngâm hạ giọng: "Chuyện rất phiền phức, chỉ e ma nữ này không đơn giản là lệ quỷ, đáng sợ hơn là chúng ta chưa biết nó đích xác là ai."
Tôi nghe mà hồ đồ: "Chẳng phải nó chính là ma nữ tôi gặp trên đường lúc lái xe ư?"
Ông lão lưng còng lạnh giọng: "Ngu dốt!"
Ông lão chết tiệt này giọng điệu khinh người, thật đáng ghét.
Tôi hỏi: "Thế giờ chúng ta phải làm sao?"
Ông già mù đáp: "Tìm ra con ma, sau đó tiêu diệt nó."
Đầu tôi đảo lộn, có lầm không đây, nó không đến tìm mình đã phải cảm tạ trời đất, lại còn phải đi tìm nó để tiêu diệt, đầu óc ông bị hỏng rồi à? Bèn nói: "Quân tử không câu nệ tiểu tiết, theo tôi nghĩ chúng ta nên cao chạy xa bay."
Ông lão lưng còng nói: "Thế thì ngươi cứ chạy, nếu thoát được thì số ngươi hên. Nhưng đừng trách ta không nhắc trước, ngươi mới là mục tiêu của nó, nếu ngươi chạy thoát, nhất định nó sẽ giận cá chém thớt, đến lúc ấy cả thôn này đừng hòng có ai sống sót."
Không phải chứ?
Tôi quay sang ông già mù, ông ta gật gật đầu.
Thật chẳng thể nghĩ ra, rốt cuộc tôi trêu chọc nó cái gì, sao nhất quyết phải đòi mạng lão tử? Thật con mẹ nó xui xẻo! Không, không phải xui xẻo, mà là vận rủi mới đúng.
Chết rồi, còn cha mẹ nữa!
Tôi lo lắng la lên: "Hỏng, tôi tự lo thân nên chạy ra, cha mẹ tôi trong nhà có xảy ra chuyện gì không?"
Ông già mù lắc đầu: "Quỷ thiếp không lên được giường cha mẹ cậu, không sao."
Bấy giờ tôi mới có chút an lòng. Ông già mù nói tiếp: "Tôi có một cuốn sách, giờ vẫn còn thời gian, cậu xem đi, tranh thủ học được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Nói rồi ông lấy một quyển sách màu lam, gáy đóng bằng chỉ cho tôi. Trước đây vì chán ghét đọc sách tôi mới đi học lái xe, liền lắc đầu nói: "Mới nhìn thấy chữ là tôi đã choáng váng rồi."
Ông lão lưng còng tức giận đứng dậy: "Người khác muốn học còn không được, ngươi có trong tay lại không chịu học. Đừng có không biết tốt xấu!"
Tôi ngang ngạnh: "Ai thích thì đi mà học."
Ông già mù nói: "Tôi khuyên cậu vẫn là nên xem qua một chút, nói không chừng nó sẽ cứu được tính mạng cậu đấy."
Cuốn sách này có thể cứu mạng?
Thế thì khác, cho dù đau đầu cũng không bằng cái mạng mình được, tôi đắn đo rồi nhận lấy cuốn sách: "Cái này có ý nghĩa gì?"
Lão lưng còng tức đến trợn trừng mắt.
Thời buổi này rất hiếm thấy loại sách đóng gáy bằng chỉ, giấy bên trong còn ố vàng ngả đen rồi hẳn là đã lâu năm lắm. Còn đau đầu hơn chính là, chữ trong đó là chữ phồn thể!