Nét mặt ông già mù tỏ ra sợ hãi làm tim tôi đập dồn dập, ông ta nói: "May mà cậu tỉnh dậy, nếu không nó đã biết được vị trí của chúng ta. Hiện giờ nó chỉ biết chúng ta đang di chuyển trên cao tốc, cùng lắm là suy đoán được ta đang lên tỉnh."
Nghe ông ta nói, tôi cũng bớt căng thẳng đi phần nào. Xe chạy đường cao tốc lên tỉnh rất nhiều, nó sẽ không thể xác định cụ thể chúng tôi ở xe nào.
Ông già mù nói: "Cậu đừng ngủ nữa."
Tôi nhăn mặt, vậy thì từ đây cho đến khi xuống xe mình không được ngủ, nếu ngủ sẽ bị lộ vị trí. Lâm Đông vỗ vỗ vai tôi, tỏ ra thông cảm: "Huynh đệ, tôi ngủ trước nhé."
Thật không nghĩa khí.
Chợt trong khoang xe có một giọng nói lạnh băng vang lên: "Mây đen che đầu, ấn đường màu đen, da đen pha máu, tiểu tử, cậu trúng tà rồi."
Tôi nghe mà giật mình, quay sang nhìn thì sợ đến ngã ngửa. Đưa tay lên dụi mắt, trong bóng tối khoang xe, một dáng người từ từ đi về phía tôi, thứ khiến tôi sợ hãi là một chiếc đầu ló ra bên vai người đó, một gương mặt quỷ khủng bố.
Người nhát gan gặp cảnh này chắc chắn sẽ ngất, tôi còn khá. Rốt cuộc nó đáng sợ như thế nào? Cái đầu chỉ to cỡ bàn tay, đỉnh đầu đầy lông tơ màu đen, gương mặt màu tím đậm, li ti những sợi lông màu đỏ.
Cái mũi cũng đỏ, hai cánh mũi phập phồng, phát ra hơi thở phì phò. Hình như nó bị đánh thức, đang có ý định hé mở đôi mắt. Đây là cái gì?
Chợt nhớ trong cuốn sách cũ có nhắc đến một thứ tương tự, là quỷ anh đến từ địa ngục. Nhìn thấy nó, tôi bắt đầu hối hận vì mình học thông linh thuật, nếu không học thì đâu trông thấy thứ đáng sợ này chứ.
Cảm giác máu toàn thân đông đặc, lông tơ dựng đứng, lỗ chân lông co rút lại, hai chân run lẩy bẩy. Còn may là chưa đái ra quần chứ nếu không thì còn đâu là hình tượng nam nhi.
Bóng người kia đi tới gần, đó là một người đàn ông đầy lệ khí, đôi mắt ưng sắc bén xoáy thẳng vào tôi. Đôi mắt hắn hung ác, cứ như muốn giết người vậy, rồi đột nhiên hắn nhào tới, tôi sợ cuống cuồng muốn đứng dậy bỏ chạy.
Nhưng khoang xe chật hẹp, chạy đi đâu được, vút một cái bị hắn kéo lấy, sức mạnh đáng sợ khiến tôi không có chút cơ hội phản kháng nào. Chỉ thấy miệng hắn lẩm bẩm, chụp tay lên đỉnh đầu tôi.
Tiếp đó trảo tay không ngừng phát lực, cứ như Đường Tăng niệm chú kim cô. Từng lời chú đọc ra, tôi đau đến thét lên thản thiết, Tôn Ngộ Không thì còn được lăn lộn dưới đất, chứ tôi bị hắn tóm chặt đầu, không cách nào nhúc nhích.
Có cảm giác đầu sắp bị bóp nát thì bỗng một luồng khí đen bị bức ra khỏi đầu tôi. Ngón tay hắn lật một cái, lá bùa xuất hiện, vẽ trên không một chữ 'Quỷ', rồi bùng cháy, luồng khí đen bị lửa xua tan sạch sẽ.
Bấy giờ hắn mới buông lỏng tay. Hóa ra không phải hắn muốn giết mình, mà là giúp mình trừ ta, tôi đứng dậy, cuống quít nói lời cảm ơn: "Đa tạ tiên sinh đã giúp tôi trừ tà."
Đôi mắt ưng vẫn xoáy thẳng vào tôi, hắn nói: "Nửa người nửa ma, cứu ngươi chẳng bằng không cứu!"
Nửa người nửa ma? Hắn nói mình nửa người nửa ma là có ý gì?
"Tôi là người chứ, một người nguyên vẹn mà."
Hắn nói: "Phàm là máu thịt lớn lên đều có ba hồn bảy phách, ngươi chỉ có hai hồn, thiếu một, chẳng phải nửa người nửa ma thì là gì?"
Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Thiếu một hồn?"
Hắn lạnh lung quét mắt: "Hóa ra là có thông linh, chẳng trách bị quỷ anh của ta dọa sợ." Rồi xoay người quay lại phía bên kia khoang xe.
Tôi hỏi tên nhưng hắn không đáp, giống như không muốn lãng phí nước bọt với tôi vậy.
Lâm Đông nói: "Người này thật đáng sợ."
"Chẳng lẽ anh cũng trông thấy quỷ anh trên vai hắn à, không thể nào, anh đâu có thông linh?"
"Quỷ anh gì chứ, ý tôi là khí tức trên người hắn thật đáng sợ."
Đúng vậy! Người này đi ra từ bóng tối đã cho người khác cảm giác lệ khí hừng hực, bị hắn nhìn chằm chằm thì trong lòng phát rét, rốt cuộc hắn là ai?
Khẳng định là một âm dương sư.
Dân gian vẫn thường truyền tai nhau về việc dưỡng quỷ, không ngờ hắn lại dưỡng một quỷ anh. Ông già mù nhẹ giọng hỏi: "Cậu thấy trên vai hắn có một quỷ anh thật à?"
Tôi đáp: "Đúng, đáng sợ lắm."
"Lông trên mặt quỷ anh có màu gì?"
"Trên trán màu đen, dưới mặt màu đỏ..."
Nghe xong ông già mù chợt run lên: "Là hắn thật ư?"
"Ông biết hắn à?"
Ông già mù gật đầu: "Diệp nhị gia, một trong cửu đại gia tộc âm dương."
Tôi trợn tròn mắt: "Hắn là người của Diệp gia?"
Ông già mù chợt đưa tay ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó chỉ chỉ ra phía cửa sổ.
Tôi nhìn theo tay ông ta, bên ngoài có một chiếc xe đường dài đang chạy song song, trên xe có một bóng đen, tản mát khí tức quỷ dị. Gương mặt ông già mù nở một nụ cười khổ sở: "Nó vẫn đuổi tới rồi."
Nó chính là con quỷ đáng sợ mà ông ta vẫn luôn tránh né, ông ta nói: "Không biết là vận khí nó tốt hay chúng ta tốt, lại trùng hợp trên xe có Diệp nhị gia."
Tôi không khỏi ngoái đầu nhìn về hướng ban nãy Diệp nhị gia đi, mẹ nó, con quỷ anh đang trừng lớn đôi mắt, cười khằng khặc với tôi, miệng chảy nước dãi. Không phải nó muốn ăn mình đấy chứ?
Tôi sợ hãi quay mặt đi, đúng là có bệnh, tự nhiên còn đi nhìn hắn làm gì.
Ánh mắt tôi lại quét sang xe khách bên đối diện, nhưng không thấy bóng quỷ kia đâu nữa, buột miệng hỏi: "Sao nó biến mất rồi?"
Ông già mù cười nhẹ một cách quái dị: "Đi rồi, có Diệp nhị gia ở đây, nó sao dám ở lại, trừ khi muốn bị đánh cho hồn phi phách tán."
Đúng là ra cửa gặp quý nhân, nếu không có Diệp nhị gia này, không biết đêm này còn xảy ra chuyện gì nữa, nói dại miệng có khi mạng nhỏ chẳng giữ được.
Hắn còn giúp mình trừ tà, mà Diệp nhị gia này cũng quá mạnh đi, hảo khí phách!
Nghĩ đến hắn là người của Diệp gia, tôi lại thấy phiền muộn, nếu Diệp Tiểu Tình là người của Diệp gia thật, vậy toàn bộ Diệp gia sẽ đối phó với mình...
Không dám nghĩ tiếp nữa. Chỉ một Diệp nhị gia trong Diệp gia đã mạnh như vậy, còn các con cháu khác nữa thì sao. Thôi kệ, đành tới đâu hay tới đó.
Tôi ngả người xuống giường, lần này có thể ngủ được rồi. Mà nhắc đến cũng kỳ quái, rốt cuộc là mình trúng tà lúc nào, sao chính bản thân minhg lại không biết? Nghĩ miên man, tôi thiếp đi.
8h sáng hôm sau thì xe khách rời cao tốc, tiến vào nội thành, rốt cuộc thì cũng lên đến thành phố. Lúc xuống xe, tôi định chào hỏi Diệp nhị gia một câu để bày tỏ lòng biết ơn, ai ngờ hắn xách túi cứ thế mà đi, chẳng hề để ý đến mình. Vừa thẹn vừa tức, tôi cố nhịn mà đi ra khỏi bến.
Ông già mù nói: "Chúng ta bị bại lộ rồi, nơi này không còn an toàn nữa, phải mau tìm ra Diệp Văn Cường để xác định thân phận của Diệp tiểu Tình."
Tôi gật đầu, nhìn sang phía Lâm Đông, việc này thì phải nhờ vào anh ta.
Lâm Đông nói: "Tìm quán tạp hóa nào để tôi gọi điện cho bạn đã rồi tính."
Anh ta rời đi, tôi với ông già mù vào quán mì cạnh đó gọi ba bát, chờ Lâm Đông về thì cùng ăn. Vừa về tới nơi, Lâm Đông nói: "Xong, đã tìm được địa chỉ Diệp Văn Cường, thúc thúc của cậu."
"Đưa tôi xem nào."
Địa chỉ viết số 1 đường Nam Hồ...
Khi đọc địa chỉ này lên, rõ ràng có cảm giác tay cầm đũa của ông già mù khẽ run, tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Là nơi đó..."
"Ông biết nơi đó?"
"Có phải là số 1 đường Nam Hồ, trang viên Diệp gia không?"
Tôi nhìn xuống tờ giấy, đúng là nó viết trang viên Diệp gia: "Sao ông biết?"
Ông già mù đáp: "Trong giới bọn ta, rất hiếm ai không biết về trang viên này."
"Rốt cuộc thì đó là nơi nào?"
Ông già mù nhấn mạnh từng chữ: "Là trang viên của một trong cửu đại gia tộc - Diệp gia!"
Lời nói của ông ta đối với nơi này đầy sự kính nể, cũng mang theo vài phần đáng sợ, tôi giật mình: "Diệp thúc chính là con cháu của Diệp gia trong cửu đại gia tộc? Lẽ nào ông ấy cũng là âm dương sư? Không đúng, liệu địa chỉ này có nhầm không, tôi nhớ rõ cha tôi nói, Diệp thúc là một cán bộ dân vận, xuất thân từ gia đình quan chức cơ mà?"
"Có khả năng ông ấy đã giấu cha cậu."
"Không đâu, cha tôi với Diệp thúc là anh em kết nghĩa, cha còn từng cứu mạng ông ấy cơ mà."
Bởi vì nguyên nhân này mà cảm tình của Diệp thúc mới tốt với tôi như thế, mới có đính ước của tôi với con gái ông ấy.
Ông già mù nói: "Thế thì càng quái lạ, nếu Diệp Văn Cường là hậu duệ âm dương gia, với tu vi của ông ấy còn phải nhờ cha cậu cứu sao?"
Tôi có chút đau đầu, với hiểu biết của mình về âm dương sư, đặc biệt là những âm dương sư lợi hại thì đúng là quỷ thần khó lường. Tuy nhiên, ai cũng có lúc gặp nạn chứ.
Lâm Đông nói: "Địa chỉ mà bạn tôi đưa hoàn toàn khớp với người cậu nói, từng công tác ở thôn Danh Hoa Lưu, chắc không nhầm được đâu."
Tôi nói: "Vậy chúng ta cứ tới đó hỏi cho rõ ràng."
Ông già mù lắc đầu: "Việc này phiền phức lắm, người của Diệp gia không phải muốn gặp là gặp. Trả giá cao lắm, chưa chắc chúng ta đã được thấy Diệp Văn Cường đâu."
Tôi nói: "Đã mất công đến rồi thì nhất định phải hỏi cho rõ."
Hạ quyết tâm xong, chúng tôi ra khỏi quán mì, vẫy chiếc taxi đến số 1 đường Nam Hồ...
Diệp gia viên hoàn toàn khác so với những gì chúng tôi tưởng tượng, vốn dĩ tôi cho rằng nó phải là một khu nhà cổ kiểu xưa, ai dè là một khu biệt thự cỡ đại, rộng đến hơn 100 ngàn m2, bên trong đầy đủ nhà, bể bơi, hoa viên. Tường bao được khảm đá cảm thạch xa xỉ khiến người nhìn phải tặc lưỡi.
Một nhãi ranh nông thôn chưa hiểu sự đời như tôi khỏi phải bàn, ông già mù thì vốn dĩ luôn kính sợ, nhưng ngay đến cả Lâm Đông là cảnh sát, sống ở thành thih lâu năm, khi nhìn thấy khuôn viên này cũng sợ ngây ra.
Ba chúng tôi đứng trước cổng như ngu như ngốc, chẳng ai dám tiến lên bấm chuông. Tôi nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng đực ra đây à?"
Lâm Đông đáp: "Đây là nhà Diệp thúc của cậu, cậu bấm chuông đi."
Hết cách, cuối cùng tôi vẫn phải là người bấm chuông. Cổng mở, một nam thanh niên trẻ tuổi đi ra, không biết là giúp việc hay là đệ tử, hắn nói: "Hôm nay Diệp gia có việc, thứ cho không tiếp đãi. Đến tối sẽ tổ chức tiệc rượu trong Thanh Viên, hoan nghênh tới dự."
Nói xong hắn liền đóng cổng. Ông già mù nói: "Diệp gia trước giờ vẫn là như vậy, không phải ai muốn gặp là gặp."
Tôi có hơi bực, Diệp gia này đối đãi với khách như vậy sao? Vốn dĩ tôi còn kỳ vọng Diệp thúc sẽ là một người bình thường thôi, không ngờ Diệp gia lại lớn như vậy, đến cửa còn chẳng vào được.
Nói gì thì nói, đã đến cửa thì là khách, cho dù không có người cần tìm thì cũng nên mời vào ngồi uống chén trà, chứ thế này thì thật khinh người quá.
Lâm Đông hỏi: "Giờ phải làm sao?"
Tôi nói: "Mặc kệ thái độ của họ, tôi nhất định phải điều tra sự việc cho rõ ràng. Chẳng phải ban nãy hắn nói, tối nay Diệp gia tổ chức tiệc sao, chúng ta đến Thanh Viên tìm người."
Lâm Đông và ông già mù đều gật đầu tán thành, tôi hỏi: "Anh có biết Thanh Viên ở đâu không?"
Lâm Đông nói: "Chúng ta đều chẳng quen biết gì ở thành phố, nhưng nghe tên thì chắc là một khách sạn. Để tôi hỏi bạn bè xem sao."
Tìm đến một bốt điện thoại công cộng, Lâm Đông gọi điện cho bạn mình. Quả nhiên Thanh Viên là một khách sạn, hơn nữa còn là khách sạn lớn nhất thành phố, tọa lạc ở bán đảo ven hồ, vô cùng cao cấp.