"Rầm!"
Đột nhiên có tiếng động vang lên, tất cả sự chú ý của mọi người chuyển từ con mèo rừng sang cỗ quan tài, tiếng động từ quan tài phát ra!
Không phải chứ!
Tôi ớn lạnh sống lưng.
Lại có tiếng rầm thứ hai, như ai đó đang dừng sức đập vào quan tài từ phía trong, muốn đẩy cái nắp ra. Cỗ quan tài bắt đầu rung lên kịch liệt, ngày càng rung mạnh, tiếng rầm rầm cũng vang lên dồn dập hơn.
Tất cả không ai bảo ai, đều lùi lại giữ khoảng cách hơn 5m đối với quan tài. Cùng lúc đó, ấm phong gào rít, lá cây lay động, quần áo bị gió hất tung phấp phới.
Chợt có tiếng niệm chú, chỉ thấy Nhất Diệp tay cầm kiếm gỗ đào nhảy vào chính giữa, đi vòng quanh cỗ quan tài, miệng lẩm bẩm không ngừng.
Cỗ quan tài ngày càng rung lên kịch liệt, như sắp nhảy khỏi mặt đất. Nhất Diệp ngừng niệm chú, trên tay xuất hiện một lá bùa màu vàng, lập tức dán nó lên nắp quan. Cỗ quan tài giống như đứa trẻ nghịch ngợm, đột nhiên yên tĩnh lại, không động đậy nữa. Nhất Diệp lớn tiếng hô: "Nâng quan lên đường, không được chậm trễ!"
Đội đưa tang lại tiếp tục hành trình. Tôi bước theo mà lòng bất an, ông già mù ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Sư phụ cậu có khả năng đã xảy ra thi biến, không thể hạ táng, nếu không hậu họa khó lường."
Tôi cũng có cảm giác không ổn. Tạm thời chưa tính đến việc 'trấn thi phù' của Nhất Diệp có áp chế được thi biến thật hay không, mà cho dù có áp chế, cũng chỉ là tạm thời.
Trong cuốn sách cũ có nói, tất cả bùa chú trên đời đều có kỳ hạn. Người làm phép đạo hạnh cao thì thời gian tác dụng của bùa chú lâu, đạo hạnh không cao thì thời gian ngắn, nhưng chung quy đều sẽ có lúc mất tác dụng.
Nói cách khác, sớm hay muộn thì trấn thi phù này cũng hết hiệu quả, đến lúc đó thi thể chui từ dưới đất lên, hậu quả thật không dám nghĩ tới. Vậy mà Nhất Diệp vẫn cố chấp chôn sư phụ, chẳng khác nào chôn xuống một mầm tai họa.
Tôi biết ý ông già mù nói vậy với mình là muốn mình khuyên nhủ Xuyến Xuyến, dù sao cô ấy mới là chính chủ, chỉ cần cô đả thông tư tưởng thì Nhất Diệp cũng không thể tự quyết.
Tôi đi lên phía trước tìm Xuyến Xuyến, nói tình huống cho cô ta nghe. Nhất Diệp bên cạnh nghe thấy, lạnh lùng nói: "Anh nói không sai chút nào, vậy theo anh bây giờ phải làm sao?" Giọng điệu hắn đầy vẻ mỉa mai: "Mang quan tài về nhà à, hay là mặc kệ, vứt ở trên núi?"
Tôi bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được, mà không chỉ có tôi, ông già mù cũng vậy.
Nhất Diệp liếc ánh mắt cao ngạo qua hai chúng tôi: "Không nói được hả, vậy đừng nhiều chuyện nữa, lên đường!"
Đến nơi chôn cất, hầu hết những người đi theo đều không vào khu rừng, bên trong là dạng địa hình quan tài, âm khú nặng rất dễ sinh bệnh. Người nâng quan thì đương nhiên phải vào, thầy âm dương cũng phải vào, còn cả gia chủ nữa.
Sư phụ không có con trai, đệ tử tôi đây được tính là một nửa, cũng phải theo vào, lần này thì Xuyến Xuyến không ngăn cản.
Tôi vừa định đi vào rừng cây thì chợt có một sức mạnh quỷ dị kéo lại, thậm chí còn cảm giác được một bàn tay lạnh buốt đang túm áo mình mà lôi.
Toạc!!
Áo tôi bị kéo rách một mảng, tôi cáu chửi ầm lên, nhưng quay đầu lại lại thấy phía sau chẳng có ai, sợ quá mà ngã cả vào bên trong.
Luồng khí lạnh buốt kia không theo vào, có vẻ như nó rất sợ khu rừng cây này thì phải. Tôi lăn một vòng thì vừa hay đến gần Xuyến Xuyến, thấy tôi sợ hãi, Nhất Diệp không khỏi bật cười chế giễu, đến ánh mắt của Xuyến Xuyến cũng lộ rõ vẻ khinh bỉ.
Tôi khó chịu, sự tức giận lấn át nỗi sợ, vội đứng thẳng dậy, cố gắng trấn định. Chợt nhận ra Nhất Diệp đứng rất gần Xuyến Xuyến, tay hắn gần như chạm vào ngực cô ấy.
Nếu là ban đêm sợ hãi, Xuyến Xuyến áp sát hắn như vậy còn hiểu được, nhưng lúc sáng nay tôi cũng thấy cô ấy và hắn rất gần gũi, trực giác mách bảo, quan hệ của họ không đơn giản chỉ là đi thuê thầy về hạ táng.
Nhất Diệp nói: "Nếu anh sợ thì ra ngoài mà ở cùng mấy người kia."
Xuyến Xuyến hùa theo: "Đúng vậy, chẳng ai bắt cậu vào đây cả."
Tôi vừa bực vừa khổ tâm. Xuyến Xuyến là thanh mai trúc mã với mình, quan hệ rất thân, nhưng chỉ hai năm lên tỉnh mà cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, không chỉ xa cách với tôi mà thậm chí còn căm thù, giọng điệu hàm chứa sự khinh thường.
Tôi vỗ ngực: "Nực cười, tôi đây mà biết sợ ư? Đã nói tôi phải tiễn sư phụ đến cùng, nói được làm được!"
Nhất Diệp cười lạnh: "Thế thì cứ đi theo."
Trong khu rừng cây cối rậm rạp, đến chỗ đặt quan tài cũng chẳng có, phải đặt cách xa cả trăm mét. Không biết có phải Nhất Diệp cố ý hay không, hắn bảo tôi một mình ở lại trông quan tài, còn hắn theo đám người càm xẻng vào đào huyệt.
Nếu là ngày thường, tôi chắc chắn không dám, nhưng dưới ánh mắt khinh thường của Xuyến Xuyến, tôi cắn răng tỏ ra không sao: "Ở lại trông thì ở lại trông."
Nhưng họ vừa rời đi tôi liền hối hận. Xung quanh im ắng, âm u đáng sợ, bên cạnh mình còn có một cỗ quan tài, ghê người hơn là bên trong nó có cái xác mới bị thi biến.
Gió đêm thổi làm lay động lá trấn thi phù trên bắp quan tài, chỉ sợ một cái là không đủ, gió thổi bay mất thì xong.
Xoa hay tay vào nhau, gió núi thật lạnh, quét qua mà như đông về, lạnh đến thấu xương, tôi bất giác rùng mình.
Cơ thể càng ngày càng cóng, càng ngày càng run, tôi có cảm giác buồn ngủ, buồn ngủ tới mức đứng không vững.
Bỗng, tôi mở miệng cười lạnh, có thể cảm nhận được miệng mình nhếch lên, cười vô cùng quái dị.
Ha ha!
Cổ họng rung lên, đúng là mình đang cười. Sao mình lại cười?!!
Khặc khặc khặc khặc!
Càng lúc tôi càng cười lớn, âm thanh cũng trở nên lạc đi. Tiếng cười giữa rừng cây tăm tối vô cùng đáng sợ, chính bản thân tôi cũng bị dọa, tôi không hề muốn cười, nhưng chẳng làm sao khống chế cơ thể được.
Rốt cuộc con mẹ nó là chuyện gì xảy ra?
Cơ thể đã không chịu sự khống chế của chính mình!
Tôi cứ thế từ từ đi về phía quan tài, bộ não vố gắng điều khiển bước chân dừng lại nhưng không được, tiếp đó tôi vươn một cánh tay, từ từ cầm vào lá trấn thi phù trên bóc quan tài.
Không phải là muốn xé nó ra đấy chứ???
Tất cả đều dựa vào lá trấn thi phù này, nếu bóc đi, chẳng phảu thi biến sẽ phá quan mà ra ư?
Không được!
Tuyệt đối không được!
Nhưng cố hết sức tôi cũng không thể làm cách nào ngăn lại động tác của mình.
Toạc!
Lá bùa bị tôi bó xuống, sau đó ném lên trời, lá bùa chú bay theo gió, biến mất trong rừng cây tăm tối.
Khặc khặc khặc khặc!
Tôi lại bắt đầu cười. Có thể xác định âm thanh này phát ra từ cổ họng mình, nhưng chắc chắn nó không phải tiếng cười bình thường của tôi, mà y như tiếng vịt đực, âm thanh khàn đặc.
Sau đó, hai tay tôi lại đặt lên bắp quan tài.
Muốn mở nắp ư?
Năp quan tài rất nặng, lại còn bị đinh ghim chặt, đừng nói một mình tôi, cho dù cả chục người chưa chắc đã cạy lên được. Nhưng chẳng hiểu sức mạnh ở đâu ra, hai tay nâng lên, tiếng kèn kẹt vang lên liên hồi, mấy cây đinh đóng nắp bị bẻ cong, nắp quan tài đẩy ra, hé lộ một khe hở.
Tôi sợ đến tròn mắt.
Thi biến của sư phụ ở bên trong, nó có nhảy ra cắn người không?
Nắp quan tài bị đẩy ta từng chút, từng chút, từng chút một, tim tôi đập loạn, cơ hồ muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Hành động tiếp theo còn làm tôi muốn ngất đi, ấy vậy mà tôi lại giơ chân muốn chui vào trong quan tài.
Một chân đã chui vào, có thể tưởng tượng được, chân mình giẫm phải mặt sư phụ sẽ ghê tởm đến chừng nào. Thế nhưng, chân tôi đạp phải lại là đáy quan. Bên trong quan tài trống rỗng, thi thể sư phụ đâu? Tại sao lại như thế này?
Ngay sau đó tôi chui hẳn vào quan tài, nằm xuống, rồi tay tự động giơ lên, kéo nắp quan đóng lại. Cứ như đi ngủ kéo chăn lên đắp vậy.
Cạch!
Cỗ quan tài kín mít.
Lập tức xung quanh tối đen như mực, không có một chút ánh sáng nào. Trước giờ chưa từng bị nỗi sơi và tuyệt vọng xâm chiếm như thế này, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Tôi muốn gào lên kêu cứu, nhưng cổ họng lại chỉ phát ra tiếng cười quái dị.
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, là đoàn đưa ma quay lại. Một người lên tiếng hỏi: "Ơ, cậu thanh niên kia đâu rồi?"
Giọng Nhất Diệp lạnh lùng: "Chắc sợ quá chạy mất rồi, mặc kệ hắn, nâng quan hạ táng đi."
Tôi cố sức muốn gào lên, cố sức muốn điều khiển cơ thể mình, nhưng đều vô ích, tựa như cơ thể đã không còn là của mình nữa.
Lẽ nào cứ như vậy, trơ mắt nhìn họ chôn sống mình?
Quan tài từ từ được nâng lên, tôi có thể cảm giác được họ vác cỗ quan tài lên vai, rồi đi về phía huyệt mộ...