Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn chiếc xe ma đi xa dần, trong đầu không ngừng hiện ra hình ảnh gương mặt quen thuộc kia, trái tim như bị ai đó bóp thắt lại.

Tôi gào lên: "Sư phụ!" Rồi cắm đầu liều mạng chạy theo chiếc xe.

Không thể là kết cục này được.

Tại sao!

Tại sao chứ!

Một người tố như sư phụ, sao lại đến nông nỗi này, bất công, quá bất công!

Nhớ đến sự ân cần quan tâm trước đây của sư phụ đối với mình, lòng tôi lại đau nhói, tâm lại áy náy. Sư phụ chỉ có mình Xuyến Xuyến, nên luôn coi tôi như con trai đẻ mà đối đãi. Thi trượt đại học, tôi thành thằng lông bông, ông lại nhận tôi làm đệ tử, tay cầm tay, dạy tôi lái xe.

Thanh niên thành phố chắc cảm thấy việc này chẳng đáng nói, không phải chỉ là dạy lái xe thôi sao? Không, tuyệt đối không phải như vậy. Đối với thế hệ dân quê như sư phụ mà nói, nghề chính là sinh mệnh, một nghề có thể nuôi sống một gia đình. Sư phụ truyền nghề cho tôi, có thể thấy là ân tình lớn đến cỡ nào.

Hơn nữa cái chết của sư phụ không tránh khỏi liên quan đến tôi, vì cứu tôi mà ông ấy tìm người thế mạng, không ngờ tìm đúng một hồn ma, chết không minh bạch.

Giờ đây, lại còn biến thành cô hồn dã quỷ, lái một chiếc xe ma. Thấy tôi đột nhiên điên cuồng đuổi theo, Lâm Đông cuống lên, cũng đuổi theo tôi. Nhưng dù sao đó cũng là một chiếc xe, sao có thể đuổi được, cho đến khi nó biến mất hoàn toàn trong bóng tôi, tôi mới gục xuống đất đau khổ.

Lâm Đông chạy tới nơi mắng: "Danh Đồng, cậu điên rồi à, đừng nói là trúng tà lúc ngồi trên xe nhé!"

Tôi không trả lời anh ấy, toàn bộ đầu óc giờ chỉ có hình ảnh sư phụ. Ông già mù cũng hớt hải chạy tới: "Vừa rồi cậu nhìn rõ chứ, là sư phụ của cậu thật không?"

Tôi gật đầu rồi bỗng nhiên vùng dậy, nắm lấy hai tay ông ta, nói: "Cứu ông ấy, cứu ông ấy, giúp ông ấy siêu thoát đi, ông ấy không nên có kết cục này!"

Ông già mù nói: "Cậu còn nhớ năm xưa, hai chúng ta gọi hồn sư phụ cậu trên cầu thế nào không?"

Tôi gật đầu, tất cả những chuyện xảy ra lúc đó vẫn in hằn trong tâm trí, tôi nói: "Ông bảo, nếu sư phụ không về, ông ấy sẽ trở thành cô hồn dã quỷ."

"Không sai, mà cô hồn dã quỷ thì như nhau, chỉ cần siêu độ, giúp ra khỏi mê cục là sẽ được đầu thai. Nhưng nếu bị giết, chết không minh bạch thì cô hồn dã quỷ không cam lòng, chẳng cách nào siêu độ."

Tôi nóng nảy: "Không, nhất định ông có biện pháo, đúng không?"

Ông già mù nói: "Đúng là có biện pháp, đó là tìm kẻ giết sư phụ cậu, giết hắn báo thù, sư phụ cậu mới có thể siêu thoát mà đi đầu thai."

Tôi gật đầu: "Đúng rồi, không sai."

Chuyện này tôi có đọc qua trong cuốn sách cũ, chỉ là vừa rồi quá xúc động nên không nhớ ra. Nhưng cái chính là, rốt cuộc ai đã giết sư phụ? Bí ẩn này vẫn luôn là một dấu hỏi, người có hiềm nghi lớn nhất là Trương lão hán, nhưng không thể khẳng định 100% được. Tôi nói: "Năm xưa chính ông nói Trương lão hán giết sư phụ tôi?"

"Đúng, đến bây giờ tôi vẫn cho rằng như vậy. Danh Đồng, hiện tại cậu đã không còn là thằng bé ngây thơ như 4 năm trước nữa, tự cậu nhớ lại xem, lúc ấy sư phụ mình chết như thế nào?"

Tôi nhớ rõ, hôm ấy...

Ông già mù nhắc nhở: "Suy xét theo âm dương thuật xem, sư phụ cậu chết thế nào."

Tôi nói: "Là do cái áo khoác của tôi."

Trong hoàn cảnh bình thường, có được một đồ vật của bạn, cùng với sinh thần bát tự của bạn, hoàn toàn có thể dùng âm dương thuật mà hại chết bạn. Bới vậy sinh thần bát tự nhất định không được tùy tiện tiết lộ cho người khác.

Nếu nói theo khía cạnh này, thì người chết phải là tôi mới đúng. Nhưng người chết lại là sư phụ, cho nên không phải đối phương dùng âm dương thuật.

Có một cách khác, đó là cho xe chèn qua áo của tôi, sau đó làm phép với cái áo, nhưng như vậy chưa đủ, còn phải để cái áo quay trở về với chủ nhân của nó nữa. Cho nên cuối cùng cái áo kia lại khoác trên người sư phụ.

Đúng là Trương lão hán. Đúng là lão, tôi phải giết lão. Tôi giận dữ hét lên: "Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp, tôi phải giết lão..."

Ông già mù nói: "Suy nghĩ cho cẩn thận!"

Tôi gật đầu, có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ cẩn thận mới thấy được vấn đề, bèn nói: "Chỉ là Trương lão hán đã mất tích."

Ông già mù nói: "Trương lão hán mất tích không quan trọng. Cậu đừng quên, chiếc giày ba tấc là lão cho cậu, hòa thượng biết chạy, nhưng chùa thì không."

"Đúng vậy, suýt nữa thì tôi quên, bọn họ là đồng bọn. Đi, quay về Tây Xuyên!"

Không thể trơ mắt nhìn sư phụ chịu khổ được, quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc còn ở Tây Xuyên, nhất định cô ta biết Trương lão hán đi đâu, tôi phải giết Trương lão hán báo thù, để sư phụ có thể siêu thoát.

Ông già mù kêu lên: "Không được, không về Tây Xuyên được."

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Ông già mù ngây ra một chút, sau đó nói: "Cậu quên vì sao mình rời Tây Xuyên rồi à? Quay về khác nào tìm cái chết?"

Đúng là hồ đồ, chúng tôi chạy nạn nên mới rời Tây Xuyên mà.

Tiếp tục lên đường, chúng tôi đi dọc đường cái quay ngược lại. Đang đi, chợt ông già mù dừng bước, thắp hai cây nến sáp, đốt một lá bùa, rồi lại vẽ một đường bằng máu giữa hai cây nến.

Lâm Đông nói: "Tôi có cảm giác, ông già này có vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Tôi cứ thấy ông ấy cố tình không muốn cậu về Tây Xuyên."

"Chẳng phải về Tây Xuyên thì nguy hiểm sao?"

Lâm Đông lắc đầu: "Vừa nãy các cậu nói chuyện tôi đều nghe hết. Tuy tôi không biết gì về âm dương thuật, nhưng cậu đừng quên nghề của tôi là gì. Lúc cậu nói muốn về Tây Xuyên, phản ứng của ông ta quá mạnh, chỉ những chuyện liên quan đến bản thân, mới có phản ứng mạnh như vậy thôi."

Lâm Đông là cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát hình sự, rất có năng lực về việc phán đoán nội tâm thông qua cử chỉ, có thể nói anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực này. Tôi nói: "Theo anh thì ông già mù không muốn về Tây Xuyên là có lý do khác?"

"Căn cứ kinh nghiệm thẩm vấn nhiều năm, tôi dám chắc 80%."

Từ khi gặp ông già mù, ông ta vẫn luôn giúp đỡ tôi, lại còn cứu mấy lần. Theo lý thì tôi phải cực kỳ tin tưởng ông ta mới đúng, nhưng quái lạ là, tận trong thâm tâm tôi vẫn còn có gì đó dè chừng.

Ông già mù đã làm xong việc cắm nến, Lâm Đông hỏi: "Ông ta làm vậy làm gì?"

Tôi đáp: "Là thủ thuật che mắt, đương nhiên nó vô dụng với người sống, chỉ dùng để đối phó ma quỷ, hơn nữa thứ phải đối phó e không phải ma quỷ thông thường."

Một tiểu quỷ bình thường thì chỉ cần 1 ngọn nến sáp màu trắng là đủ, đối phó với lệ quỷ mới cần dùng bùa chú để tăng uy lực. Mà giờ ông ta còn dùng thêm cả máu, chứng tỏ thứ phải đối phó còn trên cả lệ quỷ.

Hẳn là không đối phó được, cho nên ông già mù mới dùng cách này để làm đối thủ lạc đường, chứ không dám giao phong chính diện. Phía sau chúng tôi, có một con quỷ vô cùng lợi hại đuổi theo ư?

Đường cái không phải là không có xe cộ, xe khách thì ít, nhưng xe tải thi thoảng vẫn chạy qua. Chúng tôi lén nhảy lên chiếc xe tải để đi nhờ, chiếc xe chở cát, núi cát phải cao đến 2m, ba chúng tôi ngồi trên cát, vừa đi vừa nói chuyện.

Tâm trạng phức tạp pha lẫn chút phiền muộn.

Hơn nửa giờ sau thì xe tới ngoại ô Tây Xuyên, chúng tôi nhảy xuống, đương nhiên không dám bắt xe vào nội thành. Dù gì cũng có Lâm Đông đi cùng, anh ta gọi điện nhờ cảnh sát giao thông giúp đỡ, sau đó lên một chiếc xe giường nằm đường dài từ tỉnh khác chạy ngang qua.

Trước khi lên xe, ông già mù lại thắp hai ngọn nến, đốt bùa, vẽ đường máu.

Lăn lộn suốt mấy tiếng đồng hồ, chúng tôi cũng đã thấm mệt, lên giường liền nằm ngủ. Trong lúc mơ màng, chợt tôi bị đánh thức bởi tiếng hét thê lương thảm thiết.

Lúc tỉnh lại, phát hiện mình đang đứng trên giường xe, tay phải giơ lên như đang cầm đèn lồng. Một phụ nữ chừng hơn 30 tuổi ngay đằng trước sợ hãi ngã ra sàn, hoảng hốt nhìn tôi, mặt trắng bệch, khóe miệng không ngừng run rẩy.

Sao lại thế này?

Sao tôi vẫn có hành động như vậy trong lúc ngủ? Chẳng phải đã ra khỏi thị trấn Tây Xuyên rồi ư?

Lâm Đông cũng bị đánh thức, vừa thấy tình cảnh ấy thì cuống quít đứng dậy nói: "Xin chị đừng sợ, đừng sợ, ha ha, cậu bạn tôi đây bị mộng du."

Tôi cũng vội nói: "Thật xin lỗi, làm chị sợ!"

Người phụ nữ thở phào, vẫn chưa nguôi giận, nói: "Cứ đứng sừng sững bất động, tôi còn tưởng gặp ma chứ, dọa chết tôi rồi."

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."

Ông già mù không nhìn thấy nên không rõ tình hình lắm, sau khi mọi người bình ổn, tôi mới kể lại cho ông ta nghe. Nghe xong, ông già biến sắc, nói: "Khả năng nó vẫn đuổi theo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK