Mục lục
Linh Quan Dạ Hành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đèn Khổng Minh còn được gọi là Thiên Đăng, dùng nan tre đan thành khung, rồi dán giấy bên ngoài, sau đó dùng nhựa thông đốt bên trong để đèn bay lên cao. Việc dán hình nhân giấy và những đồ vàng mã khác là một ngạch của âm dương sư. Tất nhiên đèn Khổng Minh cũng do âm dương sư phát minh, sau đó được truyền tới nay.

Ở quê tôi có tục thả đèn thiên đăng vào tết nguyên tiêu. Nhưng làm thế nào để tìm xác bằng đèn Khổng Minh thì tôi không biết, nó phải vận dụng âm dương thuật, mà trong sách của ông già mù cũng không nhắc đến.

Nhưng tôi nghĩ, chắc hẳn ông già mù biết cách. Nếu đã viết về chuyện này trong cuốn sách thì nhất định ông ta cũng nắm được yếu quyết. Lâm Đông nói: "Đèn Khổng Minh có thể tìm xác ư?"

Tôi gật đầu.

"Thế còn chờ gì nữa, mau thả đèn tìm người...à, tìm xác."

Tôi trầm ngâm: "Đèn Khổng Minh nhất định phải thả vào ban đêm, mặt khác tôi vẫn còn khúc mắc chưa nghĩ thông, việc này cần nhờ ông gì mù giúp đỡ."

Tôi không thể biết liệu Khổng Minh đăng tìm xác có giống Khổng Minh đăng thả vào ngày tết hay không. Mà vốn trên tay chỉ có một mẩu móng tay, hiệu quả rất kém, nếu dùng để thử nghiệm bất thành thì đến lúc biết cách làm cũng chẳng còn vật mẫu.

Lâm Đông cau mày khó chịu: "Lại phải tìm lão à?"

Hiện giờ Lâm Đông rất có ác cảm với ông già mù, hôm đó lúc xông vào Diệp gia, ông ta không đi theo, ấn tượng của Lâm Đông về ông ta rất kém. Cảnh sát và quân đội giống nhau, đều có tinh thần tập thể, ghét nhất loại người ra trận rút lui.

Một trong năm điều cấm của cảnh sát và quân đội cũng có điều này, nếu vi phạm sẽ bị kỷ luật, nặng thì khai trừ khỏi ngành.

Nhưng tôi thì không phải cảnh sát, tuy có khó chịu trong lòng, nhưng cũng không để bụng. Tôi nói: "Âm dương thuật của ông mù cao hơn tôi nhiều. Một số vấn đề bản thân tôi không giải quyết được."

Lâm Đông bực tức: "Cậu muốn thì đi mà tìm lão, tôi không cầu lão."

Lâm Đông và ông già mù không có giao tình, đương nhiên tôi phải đi một mình. Cũng không thể trữ tiếp đến nhà tìm ông ta được, tôi bấm số điện thoại mà lần trước ông ta đưa. Đồng nghiệp nghe máy rồi đưa cho ông già mù, có vẻ ông ta cũng không ở nhà lâu lắm.

Thấy tôi gọi, cho rằng tôi đã có manh mối, ô g già mù khẽ kích động, chắc không hề nghi ngờ tôi mò vào nhà, hỏi: "Có tin tức về quỷ thiếp rồi à?"

"Không, lần này tìm ông là có việc khác."

Ông già mù tụt hứng: "Chuyện gì?"

"Ông có biết làm đèn Khổng Minh thế nào không?"

Ông ta kinh ngạc: "Cậu hỏi đèn Khổng Minh làm gì?"

Tôi bèn kể sự việc lại cho ông ta nghe, nghe xong ông ta không trả lời mà hỏi ngược lại: "Danh Đồng, sao cậu biết đèn Khổng Minh có thể tìm xác?"

Lập tức tôi ngớ người, mình sơ suất quá rồi, âm dương thuật đâu phải kỹ năng được dùng thường ngày, nếu không học thì không thể tự lĩnh ngộ ra được.

Ông ta hỏi tôi câu này tức là đã có ý nghi ngờ. Cũng may đầu óc tôi không đến nỗi chậm chạp, đáp luôn: "Thì tôi đọc trong cuốn sách ông đưa đấy, trong đó có ghi, dựa vào một ngón tay bị đứt, có thể tìm được xác thông qua đèn Khổng Minh. Đáng tiếc là cuốn sách bị mất rồi."

Ông già mù nói: "Chỉ đọc một buổi tối mà nhớ kỹ như vậy, cậu thật thông minh."

Tôi chỉ biết cười trừ.

Ông ta nói tiếp: "Đúng là đèn Khổng Minh có thể tìm xác, nhưng tôi chưa thử bao giờ, cụ thể như thế nào cũng không rõ lắm."

Ngón tay là một bộ phận thi thể, móng tay cũng là một bộ phận thi thể, theo lý mà nói hẳn là có thể tìm xác thông qua móng tay. Nhưng vấn đề ở đây là, đèn Khổng Minh có vai trò gì trong việc này. Bất kể loại ánh sáng nào đều có tác dụng chỉ dẫn cho các linh hôn, nhưng thi thể chỉ là một lớp da, không phải sinh vật có linh hồn, nó không phản ứng với ánh sáng. Tất nhiên trong trường hợp thi biến thì lại khác.

Nhưng xét trường hợp nữ thi tấn công Lâm Đông, đó không phải thi biến, mà bị không chế bởi âm dương sư. Vì vậy, sự chỉ dẫn của đèn Không Minh mới là mấu chốt, thông suốt được điểm thì sẽ tìm được xác.

Nữ thi này có rất nhiều điểm giống với Chân Mộ Tuyết, nếu tìm được nó, khả năng tìm được xác Chân Mộ Tuyết là rất cao.

Hơn nữa có thể việc này liên quan đến quỷ thiếp trong đôi giày ba tấc. Vì cái hôm mà tôi với Lâm Đông theo nữ thi đến khu rừng Tây Sơn, đã nhìn thấy đôi giày, mà trong khu rừng đào lên được rất nhiều xác chết nữ.

Chợt một ý nghĩ trong đầu xẹt qua, tôi không dám nghĩ tiếp, nhưng linh cảm nói cho tôi, khả năng này rất lớn.

Đó là, có một số ma nữ cần phải ăn người.

Thấy sắc mặt tôi bất thường, Lâm Đông hỏi: "Danh Đồng, cậu không sao chứ?"

Tôi lắc lắc đầu.

Thực chất thì không dám nghĩ tiếp theo chiều hướng này, trước tối nay cứ tính biện pháp tìm nữ thi bằng Khổng Minh đăng cái đã.

10h tối, chúng tôi lên tầng thượng khu nhà, bình thường thì sẽ chẳng có ai bén mảng lên đây.

Dắt ông già mù ra, ông ta tuy mù, nhưng tay nghề không chê vào đâu được, lần đầu tôi gặp là lúc ông ta đang dán hình nhân giấy.

Chỉ cỡ chừng ba phút, chiếc Khổng Minh đăng đã được dán xong, ông ta nói: "Tôi chỉ làm theo kiểu Khổng Minh đăng truyền thống, không biết có được không."

Lâm Đông hỏi tôi: "Có phải thử trước không?"

Tôi gật gật đầu, đương nhiên là phải thử rồi. Tôi cẩn thận cắt lấy một mẩu móng tay nhỏ xíu, đặt vào trong đèn, hy vọng chiếc đèn có thể đưa tới chỗ chủ nhân của nó.

Ông già mù thì không nhìn thấy gì, ông ta ở lại tầng thượng, còn Lâm Đông và tôi cầm ống nhòm đuổi theo.

10h đêm, trên đường cơ bản là không có người, chúng tôi cứ sải bước chạy, vừa chạy vừa ngẩng lên nhìn trời. Chiếc đèn Khổng Minh với ngọn lửa bên trong, phiêu hốt bay đi, tốc độ rất nhanh.

Chúng tôi vất vả lắm mới theo kịp, đuổi ra tận ngoại ô thì thấy, ngọn đèn rơi xuống ở chỗ rất xa. Cả hai vừa thở hồng hộc vừa chạy lại.

Chiếc đèn rơi giữa đường quốc lộ, quốc lộ là đường nhựa, làm sao có thể chôn xác chết, hiển nhiên thử nghiệm đã thất bại.

Quay về tầng thượng báo lại cho ông già mù, ông ta không có vẻ ngạc nhiên lắm, tình huống này tất cả đều đã dự đoán trước. Lâm Đông nói: "Hay là thử thêm một lần nữa?"

Ông già mù nói: "Âm dương thuật thất bại chúng tỏ có vấn đề tồn tại, không phải cứ thử nghiệm nhiều là sẽ thành công, không khắc phục vấn đề thì có thử cả trăm lần cũng vô ích."

"Thế phải làm sao bây giờ?"

Tôi cau mày suy nghĩ, lờ mờ có thể biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng lại không biết làm sao khắc phục, buồn bực nói: "Rốt cuộc thì làm cách nào để đèn Khổng Minh dẫn đường được?"

Ông già mù lắc đầu: "Tôi cũng không biết, đèn Không Minh này chỉ có tính chỉ dẫn cho sinh vật có linh hồn mà thôi."

Ông mù từng nói, thiên phú của bản thân không cao, mà âm dương thuật lại cần nhất là trú tưởng tượng cùng với thiên phú, về mặt này tôi nhỉnh hơn ông ta.

Người Tương Tây còn cản thi được, nhất định sẽ có cách làm cho Khổng Minh đăng chỉ dẫn, chỏ là nhất thời nghĩ không ra.

Cản thi! Mắt tôi sáng rực lên, trong cuốn sách cũ có ghi, thi thể có phản ứng với tiếng lục lạc của người Tương Tây. (Bởi vậy các bạn đừng bao giờ rung chuông khi ở bên cạnh xác chết, nếu ai liều mạng thì cứ thử.)

Tôi nói: "Dùng lục lạc!"

Ông già mù gật đầu liên tục: "Không sai không sai. Người Tương Tây chính là lợi dụng lục lạc để điều khiển thi thể. Danh Đồng, thiên phú trong phương diện âm dương thuật của cậu đúng là kinh người."

Tôi nhếch mép: "May mắn thôi."

Ông gì mù lại dán một chiếc Khổng Minh đăng khá, treo một cái lục lạc vào giữa, gió đêm quét qua, lục lạc vang lên tiếng đing đang, không khí có phần quỷ dị.

Rung chuông giữa ban đêm!

Tôi thoáng thấy trên gương mặt ông già mù nở một nụ cười quái đản, tại sao ông ta lại cười?

Lâm Đông nói: "Chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuống thôi, Danh Đồng."

Thật khổ, lại phải đuổi theo chiếc đèn trời lần nữa. Lần này khác với lần trước, chiếc đèn bay chậm hơn, tỏa ánh sáng lờ mờ giữa trời đêm, tiếng lục lạc càng khiến nó thêm phần quỷ dị.

Chúng tôi vừa chạy, vừa ngước nhìn phương hướng chiếc đèn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK